Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Ùm một tiếng——
Vạn Đảo cùng hai thi thể bị kéo lên mặt sông rồi rơi xuống thuyền!
Vạn Đảo còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cổ anh ấy truyền tới cảm giác đau đớn, anh ngất lịm đi.
Túc Bảo cầm tấm bùa màu vàng, hét lên bằng chất giọng non nớt: “Ha!”
Thanh kiếm gỗ gụ được quấn lá bùa màu vàng bay ra, đóng đinh hai xác chết nữ đang chuẩn bị trốn vào boong tàu.
Đám người Tô Nhạc Phi nhìn đến sững sờ.
Trước khi đến đây họ tưởng sẽ không trông thấy quỷ mà chỉ thấy động tác bắt quỷ của Túc Bảo.
Nhưng lúc này trước mắt họ hiện rõ hai xác chết, không phải quỷ.
Túc Bảo nhớ rõ lời dặn của sư phụ, hiện giờ cô bé chưa đủ mạnh nên không được phép cưỡng chế bắt quỷ.
Nhưng…Nếu không thu hai con quỷ nước này thì lá bùa của Túc Bảo sẽ dần mất tác dụng, cô bé cũng không có đủ lá bùa để khống chế tạm thời hai con quỷ…
Túc Bảo chợt nhớ tới lời sư phụ, sợi dây đỏ trên tay bé rất lợi hại, có thể tự động bật ngược trở lại.
Ừm, theo cách hiểu của Túc Bảo thì cái đó chính là bật ngược trở lại.
Túc Bảo lập tức sáp tới gần hai con quỷ nước, chống nạnh, hất cằm nói: “Nhào vô, có bản lĩnh thì đánh ta đi nè!!”
Vẻ mặt hợm hĩnh phách lối đó….
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Nhất Trần: “…”
Xác chết trợn trắng mắt, cổ họng phát ra tiếng: “Hờ… hờ.”
Lại là một con nhóc đáng chết!!
Một trong hai xác chết rất tức giận, nhào lên cắn Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm kinh hãi: “Túc Bảo!”
Túc Bảo giơ tay lên chắn theo bản năng, chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ lóe lên…
Thi thể nữ bị ánh sáng đỏ đập mạnh, ngã ầm ra ngoài, quỷ hồn bên trong thi thể cũng bị rút ra ngoài, liên tục kêu gào.
Xác chết nữ trẻ tuổi hơn chần chừ một lát rồi cũng nhào lên.
Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, quỷ hồn cũng bị rút ra khỏi xác chết.
Hai xác chết lần lượt rơi xuống boong tàu, xác chết trương lên, thối rữa rồi nhanh chóng biến thành hai vũng nước màu vàng hôi thối.
Tô Nhạc Phi hồ nghi hỏi: “Bắt được rồi à?”
Không hổ là cháu gái của anh, thật lợi hại!
Túc Bảo nói: “Chưa đâu ạ!”
Cô bé chộp lấy thanh kiếm bằng gỗ gụ được bọc lá bùa xung quanh rồi lao tới!
“Cha cha, đánh, đánh!”
Túc Bảo giơ cao thanh kiếm bằng gỗ gụ và vung vẫy điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...