Anh cúi đầu nhìn Túc Bảo vừa nức nở vừa dán mắt vào phía sau Tô Tiểu Ngọc, ánh mắt khẽ lóe lên, trầm mặt nói: “Con gái tôi vừa sinh ra đã không có mẹ, chắc con bé nhìn lầm rồi.”
Tô Tiểu Ngọc à một tiếng: “Thì ra là thế…”
Nhìn cục bột nhỏ khóc như mưa trước mặt, Tô Tiểu Ngọc mềm lòng, đưa kem trên tay cho bé: “Khụ, cho em này, kem của em rơi mất rồi.”
Túc Bảo dụi mắt, thút thít: “Vậy thì chị không có…”
Tô Tiểu Ngọc vừa định nói chuyện thì chị gái bán kem đã vui mừng reo lên: “Wow, xin chúc mừng vị khách thứ một nghìn ngày hôm nay! Chờ một chút nhé, tôi có một món quà nhỏ dành tặng cô!”
Tô Tiểu Ngọc: “…”
Chỉ thấy nhân viên cửa hàng lại nhanh chóng làm một hộp kem giống y như đúc.
“Ta da~ Mua một tặng một!” Cô ấy vui vẻ nói.
Tô Tiểu Ngọc nhận lấy, chết lặng cảm ơn… Cái, cái may mắn này có hơi trùng hợp quá rồi không!
Lần này, trên bồn hoa bên cạnh có bốn người đang ngồi: Túc Bảo, Tô Tiểu Ngọc, Hân Hân và Mộc Quy Phàm.
Túc Bảo nắm lấy tay Tô Tiểu Ngọc, từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn đỉnh đầu cô ấy chằm chằm, thật ra là bé đang nhìn Tô Cẩm Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc khó hiểu sờ trán mình: “Bạn nhỏ, trên đầu chị có cái gì à?”
Túc Bảo lắc đầu, không có gì hết, chỉ có mẹ của bé thôi!
Tô Cẩm Ngọc nhìn trái nhìn phải, xác nhận Túc Bảo thật sự đang nhìn mình, còn gọi mình là mẹ. Cô chỉ vào bản thân, hỏi: “Bạn nhỏ, con biết cô là ai à?”
Cục bột nhỏ lập tức mếu máo: “Hu hu, mẹ không nhận ra Túc Bảo!”
Kỷ Trường vò đầu: “Chuyện này… Có thể do hồn phách tản đi khắp nơi nên bị mất trí nhớ…”
Nói xong, hắn vội vàng bổ sung: “Chẳng qua không sao, chỉ cần chúng ta tìm về những mảnh vụn linh hồn khác của mẹ con là cô ấy sẽ nhớ lại thôi!”
Đến giờ Túc Bảo mới hiểu thì ra là như vậy, chỉ cần bé tìm thấy những “mảnh” mẹ khác là mẹ sẽ nhớ lại mình đúng không?
Bé nặng nề gật đầu: “Dạ! Mẹ quên mất Túc Bảo cũng không sao, Túc Bảo sẽ giúp mẹ nhớ lại…”
Tô Tiểu Ngọc: “Hự…”
Cô ném cho Mộc Quy Phàm một ánh mắt cầu cứu, anh trai, quản tốt con gái mình đi! Cô ấy vẫn còn là gái mười tám đôi mươi, dù có lén lút theo đuổi nam thần nhưng không muốn có một đứa con từ trên trời rớt xuống vậy đâu…
Mộc Quy Phàm như hiểu được cái gì, hơi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật xin lỗi, lúc trước con gái tôi không như vậy, chẳng biết hôm nay có thể mời cô đến nhà ngồi một lát được không?”
Sợ cô gái hiểu lầm, anh ngay lập tức nhấn mạnh: “Cô yên tâm, trong nhà còn có ông bà ngoại và các cậu ruột của bé.”
Tô Tiểu Ngọc vốn định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tủi thân của Túc Bảo, cô ấy lại không kìm lòng được nói: “Cũng được…”
“Vậy đi thôi!” Mộc Quy Phàm đứng lên.
Cục cưng, ba chỉ có thể giúp con tới đây thôi
Về phần người mẹ trong lời Túc Bảo… Mộc Quy Phàm nhìn thoáng qua đỉnh đầu cô gái, chẳng thấy cái gì hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...