Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Mộc Quy Phàm không tán đồng phương thức nuôi dạy trẻ như chăm trong nhà kính này, anh cho rằng trẻ con sinh ra vốn dĩ không hề yếu đuối, chính người lớn nuôi dưỡng nên sự yếu đuối của trẻ con.
Anh có chừng mực của mình, biết mức độ nào các bạn nhỏ có thể chấp nhận được.
Chiến tranh, đổ máu, chém giết dã man, đánh đập… những thứ này đều không nên để trẻ em ngày nay phải đối mặt. Nhưng cuộc diễn tập chỉ có tình huống côn đồ xông vào thôi, mức độ nguy hiểm này còn không thể chấp nhận được thì khi có côn đồ thực sự sẽ ra sao?
Có phải tất cả đều sợ đến ngây người, chạy cũng không chạy nổi hay không?
Hiệu trưởng nhất thời câm nín, dưới khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, ông ta căn bản không dám nói lời nào, cũng không biết phải nói gì.
Mặt hiệu trưởng như đưa đám, ông nói: “Nhưng nếu tụi nhỏ về nhà nói lại với ba mẹ chúng thì họ sẽ tức giận đấy.”
Mộc Quy Phàm liếc hiệu trưởng một cái: “Vì sợ các phụ huynh tìm đến trường tính sổ mà từ bỏ việc dạy những kiến thức cần thiết hả?”
Hiệu trưởng: “…”
Cậu thanh cao, cậu lợi hại, người bị mắng là chúng tôi chứ có phải cậu đâu!!
Hiệu trưởng thầm phỉ nhổ, chợt nghe Mộc Quy Phàm nói: “Sau khi kết thúc diễn tập, làm thế nào để trấn an tâm lý tụi nhỏ là việc của ông và các giáo viên.”
“Còn nữa, nếu có phụ huynh gây chuyện, dứt khoát kêu họ tới tìm tôi là được.”
Hiệu trưởng vội vàng nói: “Được, được…”
Mộc Quy Phàm không buồn nhìn hiệu trưởng nữa. Chờ các học sinh xếp hàng ngay ngắn xong, anh nói: “Vừa nãy các bạn nhỏ có sợ không?”
Có bé nói sợ, lại có bé nói không sợ.
Đương nhiên, có bé vẫn đang khóc……
Mộc Quy Phàm mỉm cười: “Sợ hãi là điều bình thường. Biết sợ hãi mới biết kính sợ thế giới này. Không sợ hãi cũng là điều bình thường, như vậy chứng tỏ các con rất dũng cảm!”
Một đứa bé nức nở nói: “Vậy khóc thì sao….”
Mộc Quy Phàm khẳng định: “Khóc cũng là điều bình thường, lúc Sĩ quan Mộc ở tuổi con cũng từng khóc rồi…”
Các học sinh dần yên tĩnh.
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, cô bé ngước nhìn ba mình.
Ba thật lợi hại…..ngưỡng mộ ba quá!!
??ˊ?ˋ??
Mộc Quy Phàm nói tiếp: “Nội tâm các con đều ẩn chứa một sức mạnh lớn, thế giờ các con đã nhớ, khi có côn đồ xông vào trường thì làm thế nào chưa?”
Các học sinh lần lượt giơ tay, có bé nói phải chạy, bé khác lại nói phải nghe theo hướng dẫn của thầy cô….
Túc Bảo giơ tay, nói to: “Chạy lên, đánh ngã tên côn đồ!”
Hai mắt Túc Bảo như chứa đựng muôn vì sao lấp lánh, bàn tay nhỏ huơ huơ đầy phấn khích.
Vừa nghe thấy Túc Bảo nói vậy, Hân Hân cũng vung nắm tay: “Đúng! Chạy lên đánh ngã tên côn đồ!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Các thầy cô: “….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...