Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Ban đầu nhà họ Mộc đi khắp nơi khoe khoang Mộc Quy Phàm là cháu trai họ sau lưng anh, kết quả bị Mộc Quy Phàm ‘chỉnh’ cho một phen, bây giờ nào dám bắt quàng với anh nữa.
Hết cách, nhà họ Mộc chỉ đành tìm các gia tộc nhỏ không tham dự lễ mừng thọ bàn chuyện hợp tác, khi trước nhà họ Mộc cảm thấy mấy gia tộc đó không có tư cách, giờ thì hay rồi, quá nửa số gia tộc nhỏ cũng phớt lờ nhà họ Mộc.
Giờ đây, nhà họ Mộc tựa như những chiếc lá trên ngọn cây vào mùa thu, chấp chới trong gió…
Khó khăn lắm mới tìm được gia tộc nhỏ nhà Dương Dương, có chút tiền bạc lại dễ bị gạt, kết quả thì sao? Bọn họ dám chọc giận Túc Bảo!
Bà cụ Mộc càng nghĩ càng thấy khó thở, buồn bực nói: “Ban đầu Túc Bảo kia còn nói muốn tới nhận bà cố nội này, giờ chẳng thèm hỏi han gì tới bà già này hết, đúng là từ bé đã vô tình bạc bẽo!!”
Bà cụ Mộc hối hận muốn chết, nếu lúc đầu nhận Túc Bảo thì bây giờ bà đã là lão phu nhân có địa vị cao nhất Kinh Đô rồi!
Ai gặp bà chẳng phải khom lưng uốn gối nói một tiếng ‘chào lão phu nhân!’
Nào phải chịu ấm ức như bây giờ!!
**
Đêm nay, chẳng biết có bao nhiêu người không ngủ được.
Bà nội Dương Dương trằn trọc mãi, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Bà cụ chỉ muốn bảo vệ cháu trai thôi mà, có lỗi gì đâu chứ?
Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, bà cụ mới chìm vào giấc ngủ…..
Thế nhưng vừa nhắm mắt bà cụ đã trông thấy một người đàn ông mặt tái nhợt, mặc áo choàng trắng, hai mắt nhìn bà đăm đăm.
Bà nội Dương Dương sợ hãi choàng tỉnh.
“Hù chết tôi rồi…” Bà cụ vỗ ngực: “Hóa ra là mơ…”
Ngay lúc này, cửa sổ cạch một tiếng, không rõ có thứ gì rơi vào trong phòng.
Bà nội Dương Dương vô thức quay đầu nhìn lại.
Liếc mắt một cái mà hồn vía suýt bay lên mây…..
Ngoài cửa sổ, một nhóm ‘người’ mặc áo liệm đang đứng thẳng đờ.
Áo liệm màu xanh lá, xanh lam, thậm chí có cả màu đỏ đậm….
Đám người đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà nội Dương Dương. Gió thổi qua, rèm cửa được vén lên, chớp mắt một cái đám người đó đã di chuyển từ bên ngoài vào tập trung trong phòng.
Bà nội Dương Dương thét to một tiếng, chỉ cảm thấy tấm chăn âm ấm, hóa ra bà cụ sợ đến mức tè ra quần rồi.
“Cứu với… cứu với!”
Bà nội Dương Dương bò dậy toan chạy, nhưng tay chân mềm nhũn nên ngã phịch xuống đất.
Cả người bà cụ ướt đầm mồ hôi, bà vừa bò ra ngoài vừa kêu lớn: “Cứu với…. có quỷ… có quỷ!”
Lúc này, một đôi giày liệm không chạm đất lơ lửng trước mặt bà nội Dương Dương.
Bà cụ khóc nức nở vì sợ, run rẩy ngẩng đầu, liền thấy một đôi con ngươi đang nhìn mình đăm đăm.
Hơn nữa, đây còn là người bà cụ quá quen thuộc, chính là bà mẹ chồng khi còn sống luôn đấu đến một mất một còn với bà, sau đó bị bà chọc tức đến chết đây mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...