Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Con gà hơi đáng thương…
Trong mắt cô bé, con gà kêu cục tác cục ta có thể tự động biến thành thịt gà chín, còn con gà chưa được chế biến thì chính là con gà ‘không muốn chết.’
Mộc Quy Phàm chỉ thấy buồn cười, gật đầu: “Được.”
Thấy Túc Bảo che mắt, anh mau lẹ cắt dao vào cổ gà.
Máu gà bắn ra tung tóe, anh dùng một tay vặn con gà, nửa ngồi xổm, đưa cổ gà đến gần miệng bát.
Bà cụ Tô đứng xem từ đằng xa, bĩu môi: “Còn tưởng cậu ta không biết làm, xem ra cũng được đấy.”
Tô Nhất Trần: +1 điểm.
Ông cụ Tô: +1 điểm.
Những người khác trong nhà họ Tô: +0.5 điểm.
Tô Nhạc Phi: mẹ kiếp, giết mỗi con gà còn thể hiện sự đẹp trai, miễn cưỡng cho 0,5 điểm.
Đến khi máu gà dừng chảy, Mộc Quy Phàm mới vứt con gà trong tay ra ngoài,
Thế nhưng một màn kịch xuất hiện, con gà bị quăng đi bỗng đập cánh rồi bay đi sau một giây, vừa kêu cục tác cục ta vừa chạy thoát thân.
Người nhà họ Tô: “…”
- 1
- 1
- 1
…
Điên cuồng rớt điểm.
Mộc Quy Phàm: “..”
Không nể mặt sao?
Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện sát ý, cổ tay vặn một cái, con dao làm bếp bay ra ngoài!
Con dao xoay tròn rồi chém thẳng vào cổ gà không lệch một ly.
Con dao găm vào thân một cây cổ thụ trong sân nhỏ, đầu gà bay lên, gà không đầu chạy được vài bước thì rơi xuống đất chết toi.
Phía sau cây cổ thụ, một nữ giúp việc đang ôm lẵng hoa bị dọa sợ, đồng tử cô ả co rút kịch liệt, lẵng hoa trong tay rơi xuống kêu loảng xoảng.
Túc Bảo mở tròn hai mắt.
“Cái này… cái này..”
Cục bột nhỏ kinh ngạc lắp bắp.
Nhất thời không biết nên nói gà cục tác đáng thương hay nên khen ba cô bé siêu lợi hại.
Túc Bảo không khỏi nhớ tới triệu hồn chú mà sư phụ dạy: Sát Bối Ninh, giết con gà…Sát Bối Ninh, giết con gà.
Miệng dì Ngô đã sớm thành hình chữ O, đủ nhét vừa một quả trứng gà.
Gà còn có thể giết như này ư?
Cả nhà họ Tô nhất loạt giật khóe môi, rối rắm không biết nên cộng thêm hay trừ bớt điểm của Mộc Quy Phàm….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...