Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Sư phụ của cô bé đang đi họp dưới địa phủ.

Hai ngày rồi mà chưa quay về.

Túc Bảo nhìn nữ quỷ, hỏi: “ Dì ôm đầu, dì là loại quỷ gì thế?”

Nữ quỷ ôm đầu: “…”

Nó khẽ đảo con ngươi, đáy mắt thoáng hiện sự quỷ dị, cổ họng phát ra tiếng: “Hờ…. hờ…”

Sau đó lập tức bay về phía Tô Tử Du.

Tô Tử Du thầm thét lên trong lòng: Đừng qua đây!!

Theo trực giác, Túc Bảo cảm thấy nguy hiểm nên cảnh giác chặn trước người Tô Tử Du: “Nói chuyện thì chỉ nói chuyện thôi, đừng có động tay động chân!”

Nữ quỷ chợt gầm lên một tiếng rồi hung hăng nhào về phía Túc Bảo!

Kinh nghiệm thực chiến của Túc Bảo không phong phú, thiếu Kỷ Trường bên cạnh hướng dẫn, cô bé chỉ biết vô thức giơ tay lên đỡ.


Sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt, nữ quỷ vừa chạm phải đã bắn ra xa.

Nữ quỷ không kịp phòng bị, cái đầu ôm trong tay rơi luôn, chật vật ngã sang một bên.

Cái đầu quỷ lại lăn long lóc rồi dừng lại dưới chân Tô Tử Du.

Đầu quỷ quay cót két nửa vòng, lộ ra đôi mắt của nữ quỷ, nhìn đăm đăm vào Tô Tử Du, cái miệng như chậu máu ngoác ra….

Tô Tử Du: “!!”

Túc Bảo vội nói: “Anh ơi đừng hoảng!”

Dứt lời Túc Bảo lập tức chạy tới, quát bằng giọng non nớt: “Đời người vô thường…. jio jio tấn công!”

Túc Bảo giơ chân lên đạp cái đầu quỷ một cước như đá trái bóng, đầu quỷ bay vút ra ngoài cửa sổ!

Nữ quỷ lập tức như ruồi mất đầu, mò mẫm quanh co rồi lảo đảo bay ra ngoài….


Túc Bảo đuổi theo: “Anh ơi anh chờ ở đây nha!”

Tô Tử Du còn chưa hết sợ, sao cậu dám ở lại một mình trong phòng.

Cậu cuống quýt nói: “Đợi anh với!”

Em gái cậu ở đâu thì cậu ở đó!

Hai anh em chạy ra ngoài, quên cất chậu sắt rơi trên nền và tắt máy quay phim đặt cạnh bàn.

Đèn báo của máy quay phim nhấp nháy, cảnh tượng vừa rồi đã được ghi lại…

**

Túc Bảo chạy xuống lầu, ông cụ Mộc và Mộc Quy Phàm đang trò chuyện với nhau bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô bé.

Chỉ thấy Túc Bảo chạy như bay từ trong nhà ra ngoài.

“ Túc Bảo, con đi đâu đấy?” bà cụ Tô vội điều khiển xe lăn đuổi theo.

Mộc Quy Phàm lập tức đứng dậy, tiện tay nắm tay vịn xe lăn rồi đẩy bà cụ Tô cùng ra ngoài.

Bà cụ ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn Mộc Quy Phàm một cái.

Mộc Quy Phàm đẩy xe lăn đương nhiên nhanh hơn bà cụ tự mình bấm điều khiển từ xa. Bà cụ Tô lâu rồi không được ‘chạy’ nhanh như vậy, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Túc Bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui