Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vẻ mặt nhóc con vô cùng nghiêm túc, chọc vị đường chủ ngồi hàng trước không nhịn được cười phá lên. Tính anh ta khá nhây, lập tức oang oang trêu ghẹo: “Tiểu tiểu thư lợi hại! Tiểu tiểu thư lên biểu diễn một tiết mục được không nào!”
Mấy đường chủ còn lại thấy sắc mặt Mộc Quy Phàm dịu đi cũng ầm ĩ hùa theo.
Chủ yếu là vì ở cái sơn trang nhà họ Mộc rộng lớn này, tính luôn từ mười năm về trước đến giờ, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh gia chủ xuất hiện người nào mang “giới tính nữ” cả, đến ruồi cái cũng chả có con nào.
Giờ phút này gặp được bé con nho nhỏ mềm như bông, lại còn là con gái ruột của gia chủ, mọi người đều tự phong bản thân là chú của bé con, đáy lòng cứ hân hoan rạo rực.
Túc Bảo nghiêng đầu suy nghĩ: “Cái gì cũng được ạ? Con chưa từng đi mẫu giáo, không biết…”
Mọi người ra sức vỗ tay cổ vũ, không sao không sao, bé con mềm mại như vậy, tùy tiện hát nhảy một bài đã dễ thương muốn xỉu rồi.
Ngay khi mọi người cho rằng Túc Bảo sẽ biểu diễn tiết mục phù hợp với lứa tuổi của mình, chỉ thấy bé nhìn trái nhìn phải, rồi đi tới trước mấy viên gạch dưới mái hiện.
“Hây da!”
Tay vừa bổ xuống, gạch vỡ thành hai.
Tay không chẻ gạch!
Chúng đường chủ, phó tướng:!!!
OMG!
Ý cười bên khóe miệng Mộc Quy Phàm cứng đờ.
Túc Bảo nhìn quanh, sao các chú đều dại ra hết thế nhỉ? Chưa nhìn rõ ư?
Bé lại chọn một viên gạch khác: “Hây da!”
Mọi người:!!!
Mộc Quy Phàm: “…” Con gái anh lợi hại như vậy sao?
Túc Bảo bĩu môi không vui: “Tiết mục biểu diễn của Túc Bảo không hay ạ?” Sao không ai vỗ tay hết vậy?
Mộc Quy Phàm: “Khụ khụ! ”
Đến lúc này, tất cả mọi người mới vội vàng dùng sức vỗ tay rào rào, một vị đường chủ nào đó nói: “Không, không hổ là con gái rượu của gia chủ…”
Cả đám sốc toàn tập.
Tuy bọn họ cũng biết bổ gạch bằng tay không, bởi thứ này chỉ cần luyện tập quanh năm suốt tháng, cường hóa tố chất cơ thể thì hầu như ai cũng làm được.
Thế nhưng mà, Túc Bảo mới bốn tuổi thôi đấy!
“Ôi mẹ ơi, nhóc con đã bắt đầu huấn luyện từ trong bụng mẹ ư?”
“Có ý kiến? Giống của gia chủ đó, tất nhiên là phải vô địch từ khi còn là nòng nọc nhỏ rồi có được không!”
“Khụ khụ! Trước mặt trẻ con bớt ăn nói cợt nhả lại đi!”
Người kia ngay lập tức ngậm miệng.
Túc Bảo nghi hoặc: “Nòng nọc nhỏ là cái gì vậy?”
Trong nháy mắt, bên dưới vang lên từng tràng tiếng ho sù sụ: “Khụ khụ khụ khụ…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...