Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Vội cái gì?” Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng: “Nói xem, ban nãy có chuyện gì?”

Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhưng lại pha chút lạnh lẽo chết chóc.

Bà cụ và ông cụ Mộc quá phấn khích nên không để ý tới câu nói đầu tiên Mộc Quy Phàm đã nói lúc nhảy từ trên xe xuống.

Gì mà con gái của anh… hoàn toàn không nghe thấy.

Dù sao các lãnh đạo cũng nói Mộc Quy Phàm chưa kết hôn và có con nên trong tiềm thức họ hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.

Ông cụ Mộc thờ ơ liếc Túc Bảo một cái, khoát tay nói: “Ôi, mấy người ngoài lề không quan trọng thôi mà! Ông nội biết con muốn ra mặt thay ông bà nội, phải không? Bỏ đi, con mới về…”

Bà cụ Mộc vừa lau nước mắt vừa nói: “Ừm, đừng quan tâm tới, một đứa bé không có giáo dưỡng thôi mà…”

Mắt Mộc Quy Phàm như dần đóng băng, lạnh giọng nói: “Đừng, đã đụng đến người của Mộc Quy Phàm tôi rồi thì đương nhiên phải tính sổ chứ.”

Lòng bà cụ Mộc hân hoan quá đỗi.


A, hóa ra đây chính là cảm giác có ngọn núi cao làm chỗ dựa.

Thật ngang ngược nhưng cũng cho người ta cảm giác an toàn.

Bà cụ Mộc thở dài một tiếng, giả dối nói: “Cũng không có gì, con nhóc này là con cháu nhà họ Tô, mấy hôm trước tới đòi nhận người thân, kêu ba con nhóc là người nhà họ Mộc chúng ta!”

“Sau đó bị nhà chúng ta từ chối, tuy lão tư ham chơi nhưng luôn có chừng mực, không thể nào có đứa con rơi như này được.”

“Có lẽ sau khi bị từ chối họ thù dai chăng, ban nãy con nhóc này tự ngã còn đổ cho quản gia Chương đẩy nó, cậu con nhóc cũng không thèm nói lý lẽ gì mà đánh quản gia luôn!”

Ông cụ Mộc gật đầu bổ sung: “còn làm vỡ luôn lọ hoa cổ của ông nội, rõ là, không có chút phép tắc và giáo dưỡng nào!”

Ông cụ và bà cụ Mộc nhìn hai cậu cháu Túc Bảo, đáy mắt nhuốm vẻ khinh miệt.

Nhìn đi, cháu trai họ muốn trả lại công bằng cho họ rồi đó!

Đã nói rồi mà, gia tộc giàu có nhất châu Á cũng không là gì trước mặt cháu trai họ.


Quả nhiên nghe Mộc Quy Phàm nói: “Vu khống đúng không? Còn làm vỡ một lọ hoa cổ?”

Ông cụ Mộc: “Đúng, ông nội căn dặn bày lọ hoa này ra vì muốn chào đón con đấy…. ôi, mấy trăm triệu đó.”

Ánh mắt ông cụ hơi lảng tránh.

Chẳng phải nhà họ Tô giàu lắm ư?

Tiện thể lừa họ mấy trăm triệu luôn.

Mộc Quy Phàm nhìn những giàn hoa cân đối dựng đứng hai bên sân, mỗi giàn hoa đều được cẩn thận đặt hai chiếc bình cổ.

“Quả thật rất đáng tiếc.” anh khẽ thở dài.

Còn chưa đợi nhà họ Mộc nói gì.

Mộc Quy Phàm bỗng túm lấy quản gia Chương, chỉ nghe thấy rầm một tiếng.

Quản gia bị ném ra ngoài, hất văng vài giàn hoa rồi cả người rơi xuống đất.

Tất cả những chiếc bình cổ trên giàn hoa rơi lẻng xẻng xuống, vỡ tan thành trăm mảnh.

Túc Bảo không khỏi tròn mắt ngỡ ngàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui