Hai vợ chồng Vương Gia Gia vẫn đang cãi nhau trong phòng bếp, Mộc Quy Phàm thì uể oải dựa vào cửa ban công nhìn đồng hồ.
“Bảo bối, mấy quỷ hồn vào phòng được 5 phút rồi đấy, không sao chứ?”
Vì ba mẹ của Vương Gia Gia vẫn chưa ngủ dậy nên mấy người bọn họ không thể trực tiếp bắt ác quỷ.
Vì thế, Túc Bảo phải thả ba ác quỷ trong hồ lô linh hồn ra làm việc.
Lễ hội quỷ cũng không cho nghỉ ngơi, ba ác quỷ đánh nhau với một ác quỷ khác…
Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ, 5 phút rồi mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu đám binh lính của anh mà lề mề như này thì đã bị đánh từ lâu rồi - Yêu cầu của anh là chế ngự được tên côn đồ trong 10 giây, không thể lâu hơn.
Bây giờ ‘côn đồ’ vẫn chưa được lôi ra….
Túc Bảo lại chẳng chút lo lắng, đung đưa đôi chân nhỏ nhắn, nói: “Con tin các anh chị ấy có thể làm được!”
Quả thực quỷ hồ đồ kia khá hung dữ.
Cả nhà dì Vương đều tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Sống ở một nơi quanh năm có âm khí bao bọc, con người dễ hóa thành cái dạng người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Túc Bảo đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng nổ của một đám âm khí phía cửa.
Tô Tử Du chỉ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, đưa mắt nhìn về cửa thì trông thấy ba ác quỷ đang khiêng một con quỷ khác ra ngoài như giết lợn trong dịp Tết.
Quỷ hồ đồ vừa giãy giụa vừa tức giận hét to: “Thả ta xuống!”
Quỷ đào hoa nắm lấy tay trái của nó, quỷ nhu nhược nắm lấy tay phải của nó, còn Quỷ xui xẻo thì ở phía sau chật vật đỡ lấy hai chân của nó.
Quỷ xui xẻo chửi rầm trời: “Mẹ kiếp….
Sớm biết vậy ta nên xông lên trước tiên… Mẹ kiếp… Phải nhấc hai cái chân đã đành, chân nó còn rõ là hôi!"
Quỷ xui xẻo sắp ói luôn rồi.
Nó vốn nghĩ quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược xông lên trước thì nó đi sau chẳng cần phải động tay động chân gì.
Kết quả thì sao, nó vẫn phải bỏ ra không ít sức lực, còn sắp bị chết ngạt bởi đôi chân hôi hám của quỷ hồ đồ.
Tại sao nó tính toán rất kỹ rồi còn đen đủi như này!
Túc Bảo vỗ tay nói: "Woa, các anh chị thật lợi hại!"
Quỷ đào hoa kiêu ngạo hất cằm: “Đương nhiên!”
Quỷ xui xẻo đắc ý: “Chỉ thế này thôi à… ọe, ta còn có thể đánh nó… ọe….”
Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo đầy cưng chiều, nói: “Bảo bối vui là được!”
Quỷ hồ đồ sắp ói ra máu, hét to: “Ba cái đứa không có khí phách này, chẳng ngờ lại khuất phục trước một con nhóc? Mất mặt quỷ không hả?”
Trong lòng nó rất không phục, tự hỏi Túc Bảo đã dùng loại yêu pháp gì mà khiến ba ác quỷ này phải tuân theo mệnh lệnh của cô bé.
Đổi lại là nó, dù bị Diêm vương chém chết hay phải nhảy từ chảo rán xuống, nó cũng sẽ không bao giờ đầu hàng một con nhóc loài người!
“Dám đấu riêng với ta không?” Quỷ hồ đồ hợm hĩnh khiêu khích: “Ta có thể nuốt chửng mười đứa nhóc như ngươi một lúc!”
Quỷ hồ đồ vừa nói vừa vùng vẫy nhưng vẫn bị ba ác quỷ kia giữ chặt.
Quỷ đào hoa cười lạnh: “Nực cười, ngươi vẫn muốn chạy trốn ư? Ba chúng ta có ai không phải ác quỷ đâu?”
Ba ác quỷ không đánh nổi một ác quỷ thì đúng là quá sức nực cười!
Thấy không thể thoát khỏi sự kìm kẹp, quỷ hồ đồ chỉ đành dùng kế khích tướng: “Con nhóc rác rưởi kia, chỉ biết chỉ đạo ác quỷ khác thì có bản lĩnh gì chứ, nếu có bản lĩnh thì tự mình xông lên đi! Ngươi dám không? Có bản lĩnh thì tự ngươi đánh ta đi nè, ta sẽ gọi ngươi là tổ tiên!”
Túc Bảo đứng dậy, không yên tâm xác nhận lại: “Đây là chú tự yêu cầu đó nha!”
Cô bé chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu kỳ lạ như này.
Lòng quỷ hồ đồ vui mừng khôn xiết, ngoài mặt càng tỏ ra kiêu căng: “Ta nói đấy! Đến đây! Rác rưởi!”
Phốc! Một chiếc kiềng ba chân màu vàng hình tam giác đột nhiên xuất hiện trong tay Túc Bảo rồi được quăng mạnh về phía quỷ hồ đồ!
Quỷ hồ đồ tưởng sẽ được ba ác quỷ kia thả ra để giao đấu, nào ngờ ba quỷ kia càng siết chặt tay chân nó hơn!!
Túc Bảo cũng chẳng hề có ý kêu ba ác quỷ kia buông tay!!
Cái vạc lớn đập mạnh vào mặt quỷ hồ đồ, mặt nó đã bị vẹo đi.
Quỷ hồ đồ: “!!!”
“Ngươi….! Ngươi thật vô lại, chưa thả ta ra đã đánh rồi!”
Túc Bảo chớp mắt vẻ vô tội: “Chú kêu con thả chú ra chưa?”
Quỷ hồ đồ: “…”
Túc Bảo: “Còn nữa, sao con phải kêu các anh chị kia thả chú ra? Chú tưởng con là đứa nhóc lên ba dễ gạt hả?”
Quỷ hồ đồ: “….”
Xin lỗi, do nó cẩu thả với chính mình rồi!!
“Ngươi… ngươi là đồ ngu ngốc! [1]” Quỷ hồ đồ ói ra ba cân máu, tức giận đến độ trong đầu như vang lên tiến kêu của mấy con ếch.
[1]: Từ này còn có nghĩa là đập hai phát búa.
Quỷ hồ đồ bị cái vạc làm tiêu tán một nửa sát khí, luồng sát khí vừa tách ra khỏi người nó đã lập tức bị hồ lô linh hồn hấp thu.
Chẳng biết tự lúc nào, hồ lô linh hồn đã bay lên lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm quỷ hồ đồ như hổ đói rình mồi.
Cảm nhận được một nửa sát khí biến mất, quỷ hồ đồ kinh ngạc nhìn hồ lô rồi lại nhìn Túc Bảo.
Không thể nào, con nhóc này không thể lợi hại như này được.
Lá bùa vàng con nhóc dán trên sau lưng Vương Gia Gia rõ ràng chỉ là rác rưởi….
Chỉ thấy Túc Bảo giơ tay lên, dưới lòng bàn tay bé lại phát ra một tiếng phốc, lần này một chiếc búa tạ màu vàng tím bay ra.
Cô bé nắm lấy cán búa vàng sáng bóng và hét lên: "Tám mươi! Tám mươi!"
Chiếc búa vàng đánh vào lưng quỷ hồ đồ hai lần, đánh mạnh đến mức nó co rúm lại, vô số sát khí tuôn ra rồi lập tức bị hấp thu vào hồ lô!
Quỷ hồ đồ trông cực kỳ to lớn ban nãy bỗng nhiên bị đánh thành vóc dáng thấp bé, trở lại hình dạng ban đầu, cao nhất không quá 1,6 mét.
Lần này nó thật sự hộc máu, há miệng phun ra "máu" do sát khí biến đổi, hồ lô linh hồn không chút kiêng dè mà hấp thu bằng sạch!
Quỷ hồ đồ sợ đến mức che miệng lại, tức giận nói: “Ngươi, sao ngươi lại đánh ta? Lần này ta có nói muốn đấu đâu mà ngươi lại tung chiêu tiếp!”
Túc Bảo nghiêng đầu, chớp mắt, nói: “Không nói ư? Hồi nãy chú bảo ‘đập hai phát búa’ mà?”
Quỷ hồ đồ: “…”
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược và Quỷ xui xẻo đều như chết lặng, từ khi nào mà Túc Bảo trở nên lợi hại dường này?
Nếu nhớ không nhầm thì Kỷ đại nhân mới dạy cô bé triệu hồi la bàn bát quái thôi mà nhỉ?
Sao giờ còn có cái vạc với cái búa…
Ba ác quỷ chẳng buồn nghĩ ngợi, không chút nguyên tắc mà ‘nối giáo cho giặc’.
Quỷ đào hoa: “Đúng đúng nha, vừa nãy chính ngươi nói thế mà, ngươi nói cho ngươi hai cái búa, ta nghe thấy rồi nha!”
Quỷ nhu nhược: “Ta… ta cũng nghe thấy…”
Quỷ xui xẻo: “Ngươi không chỉ đòi cho ngươi hai phát búa, ngươi còn mắng Túc Bảo là đồ ngốc.”
Quỷ hồ đồ: “…”
Con mẹ nó, ta thực sự phục sát đất đám quỷ này!!
Sau khi được nếm thử sự lợi hại của Túc Bảo, quỷ hồ đồ nào dám kiêu căng, chỉ đành ấm ức nói: “Ta không nói… Ta không nói thật mà!”
Túc Bảo cầm cái búa trong tay, hình như vẫn chưa đánh đã tay, nóng lòng muốn thử tiếp: “Thế chú còn có yêu cầu gì nữa không?”
Quỷ hồ đồ lắc đầu như trống bỏi: “Không, không! Tổ tiên ơi, người xem bây giờ có cần con làm gì không?”
Quỷ hồ đồ nở nụ cười nịnh nọt nhưng trong lòng lại thầm mắng: Lợi hại thế này mà cố ý dán tấm bùa rác rưởi để đánh lạc hướng nó!!
Tuy nó hồ đồ, nhưng nếu sớm biết Túc Bảo lợi hại dường này thì nó không thể ngu ngốc tự chuốc khổ vào mình!
Vô duyên vô cớ bị nuốt bao nhiêu là sát khí.
Nếu cứ để Túc Bảo thu phục ngay từ đầu thì còn có khả năng là lão đại của đám ác quỷ.
Giờ thì hay rồi, chỉ đành làm tiểu đệ của bọn quỷ mà thôi!
Quỷ hồ đồ khóc không ra nước mắt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...