Túc Bảo thông cảm nhìn Bối Thần Vũ, chắc chắn dì này bị bệnh lâu quá nên não cũng hỏng rồi.
Cô bé là tiểu bảo bối của cậu cả bé, USB cũng do bé mang tới, vậy thì cậu cả nhất định sẽ đứng về phía bé!!
Không hiểu dì này nghĩ gì mà lại cầu xin cậu cả của cô bé giúp đỡ thế này?
Tô Tử Du cười lạnh: “Chứng cứ sờ sờ ra đó, dì ơi dì đừng diễn nữa!”
Hân Hân vươn cổ lên hét to: “Giả dối! Kinh tởm!”
Tô Tử Tích khoanh tay đứng nhìn, mặt lộ vẻ chán ghét.
Bối Thần Vũ chẳng biết làm gì ngoài diễn kịch rơi nước mắt và không ngừng lắc đầu: “Không phải tôi, không phải tôi….”
Thấy Tô Nhất Trần chỉ ngoảnh mặt làm thinh mà chẳng hề có ý giúp đỡ, Bối Thần Vũ cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.
Không phải anh đã giúp cô ta năm năm trước sao?
Chẳng phải anh đã đưa tiền cho cô ta và không nỡ nhìn cô ta chết sao?
Sao bây giờ anh không giúp đỡ cô ta….Lúc này cô ta cũng đáng thương lắm mà!
“Anh Nhất Trần….” Bối Thần Vũ không cam tâm.
Tô Nhất Trần lạnh lùng đáp: “Làm chuyện xấu tất phải chịu quả báo.”
Đừng trách người, có trách thì trách mình tìm đường chết.
Bối Thần Vũ bỗng thấy tuyệt vọng, chỉ một câu nói lạnh lùng của Tô Nhất Trần đã khiến cô ta đau lòng hơn cả mười lời chửi mắng của người khác.
Cô ta nhớ rằng khi Tô Cẩm Ngọc còn ở bệnh viện, dù Tô Cẩm Ngọc nói bất cứ điều gì thì Tô Nhất Trần cũng cưng chiều vô điều kiện.
Dẫu Tô Cẩm Ngọc nghịch ngợm phạm lỗi thì anh cũng luôn bá đạo bảo vệ Tô Cẩm Ngọc.
Sao bây giờ anh không thể cho cô ta một chút sự cưng chiều đó?
Cô ta không hề tham lam, cô ta chỉ muốn có người bảo vệ mình như cách Tô Nhất Trần bảo vệ em gái anh, dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi…
Đúng, là cô ta phạm sai lầm, nhưng cô ta làm vậy hoàn toàn có thể tha thứ mà!
Thanh xuân của cô ta luôn trải qua trong bệnh viện.
Bây giờ sức khỏe ổn hơn chút, cô ta dũng cảm theo đuổi điều mình muốn và yêu thích thì có sai không?
Để xứng đôi với Tô Nhất Trần, cô ta mới muốn cố gắng kiếm chút tiền rồi ăn diện một chút, vậy cũng sai ư?
Mọi người chẳng ai quan tâm Bối Thần Vũ khóc lóc đáng thương dường nào.
Chứng cứ rành rành ra đó, ai mà bận tâm cô ta là người bệnh hay phụ nữ cơ chứ?
Khi vợ con họ bị bọn ác nhân tra tấn và giết chết, có ai nghĩ rằng họ chỉ là phụ nữ, người già và trẻ em không? ?
“Sao cháu lại làm thế??” Bà cụ tức giận dùng gậy đánh vào đầu Bối Thần Vũ.
Mẹ của Bối Thần Vũ toan bước lên thì bị người khác kéo ra, Bối Thần Vũ chỉ đành một mình chịu đựng, khóc lóc gọi mẹ.
Một ông chú tiến tới tát cô ta một cái thật mạnh, hai mắt đỏ hoe: “Năm đó bọn ác ôn kia đã giết mẹ, bà nội và em trai hai tuổi của tôi!”
"Tôi tận mắt nhìn thấy em trai tôi bị bọn chúng xâm hại, mẹ tôi bị bọn chúng làm nhục, bà nội tôi xông tới thì bị bọn chúng giết chết!"
"Cô biết bọn chúng hung ác cỡ nào không? Cô biết chúng đã làm những gì không? Sao cô dám thờ cúng bọn chúng hả??”
Mặt Bối Thần Vũ bị đánh sưng vù, miệng liên tục khóc xin tha thứ.
Bây giờ nếu còn giả vờ không biết chuyện gì thì chẳng ai tin cô ta cả.
Chi bằng vờ đáng thương để xin tha thứ.
"Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!"
“Tôi xin lỗi tất cả mọi người và cầu xin sự tha thứ của mọi người…”
Nhìn thấy Bối Thần Vũ thừa nhận, ba mẹ cô ta như bị vắt kiệt hết sức lực, ngơ ngác nhìn cô ta.
Họ chỉ nghĩ rốt cuộc mình đã làm điều ác gì?
Sợi dây gai luôn bị chọn cắt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi chỉ đến với những người khốn khổ.
Họ sống khổ sở như vậy, dành cả cuộc đời để chữa trị cho cô con gái nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì...
Bà cụ ban nãy nhìn ba mẹ Bối Thần Vũ rồi lại hỏi Bối Thần Vũ: “Sao cháu phải làm như vậy? Tại sao??”
Chẳng biết Bối Thần Vũ đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu, tay nắm chặt góc áo, miệng khóc huhu.
Nhìn thấy mấy ông chú kia lại sắp xông tới đánh người, cô ta vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói…”
Cô ta nghẹn ngào nói: "Đó là một đêm cách đây bốn tháng, sau khi gia đình chúng tôi chuyển đến đây không lâu..."
“Tôi đi dạo trong chung cư và nhìn thấy khuôn mặt của những ác nhân kia trên bảng thông báo trong góc, bị gạch bỏ bằng một cây bút mực đỏ lớn…”
"Tôi hỏi thăm thì mới biết chuyện xảy ra năm ấy.
Đêm đó tôi đã gặp ác mộng."
“Tôi nằm mơ thấy bốn tên ác nhân kia dùng dao giết chết rất nhiều người già và trẻ em, đồng thời làm nhục và giết chết phụ nữ… Bọn chúng thật hung dữ, hu hu…”
“Tôi bị bóng đen tâm lý, đêm nào cũng gặp ác mộng….Thế nên….nên…tôi mới nghĩ ra cách thờ cúng họ để thoát khỏi bể khổ…”
Mọi người đều sững sờ.
Cái lý do vớ vẩn gì thế này?
Bọn ác nhân đã giết chết ba mươi người già, phụ nữ và trẻ em vô tội, biến những người dân vô tội thành oan hồn dưới lưỡi dao của chúng.
Bối Thần Vũ thấy bất an trong lòng, lẽ nào không nên đi thờ cúng người bị giết hại ư?? Ai lại đi thờ cúng bọn đao phủ giết người kia??
Người đứng gần Bối Thần Vũ nhất trực tiếp đá một cước vào người cô ta, lúc này lửa giận của mọi người đã vượt qua lý trí, bọn họ không thể kiềm chế được nữa.
Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt.
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu nói: “Chắc chắn không phải vì lý do này, động cơ tiền bạc chỉ là một khía cạnh, còn động cơ khác thì….”
Cô nghĩ ngợi một lát nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Lòng người rất phức tạp.
Ai mà biết được vì sao Bối Thần Vũ làm vậy, thật sự chỉ vì tiền thôi ư?
Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo, nói: “Đi thôi con!”
Túc Bảo không bận tâm tới chuyện này lắm, nghe Tô Nhất Trần nói về, cô bé liền nắm lấy một ngón tay của anh rồi đi theo anh.
Tô Tử Du vội đuổi theo, hỏi: “Ba, cứ vậy bỏ qua chuyện này ạ?”
Tô Nhất Trần ừ một tiếng, hỏi: “Thế con thấy còn có thể làm gì nữa?”
Bất cứ ai vi phạm giới hạn đạo đức sẽ luôn bị người trừng phạt.
Vài chiếc xe cảnh sát đã đậu ở tầng dưới, có người đã đến.
Tô Tử Du hơi lo lắng: “Họ sẽ trừng phạt người phụ nữ ngu ngốc kia ạ?”
Tô Nhất Trần cụp mi nhìn Tô Tử Du, ánh mắt chất chứa sự kiên định, anh nói: “Ừ, hãy tin họ.
Những gì chúng ta có thể làm là không quên chuyện này và đề cao cảnh giác - Trên đời này luôn có người muốn vượt qua các giới hạn, chúng ta phải đề phòng những người như vậy.”
Túc Bảo cảm giác như mình đã làm được điều gì đó, vui vẻ nói: “Cậu cả ơi, con hơi đói!”
Tô Tử Du bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo, ngưỡng mộ cô bé từ tận đáy lòng.
Không ngờ cô bé vẫn có tâm trạng ăn uống, chẳng như cậu, chưa thấy kết cục của Bối Thần Vũ thì lòng vẫn thấy bất bình không thôi.
Xe hơi của Tô Nhất Trần chở mấy đứa nhóc về nhà.
Trên lầu khu chung cư cũ.
Thấy Tô Nhất Trần rời đi mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại, đáy mắt Bối Thần Vũ chất chứa sự tuyệt vọng và không cam tâm.
Cô ta không hiểu tại sao Túc Bảo phải làm vậy, cô ta thờ cúng đám ác nhân kia thì liên quan gì tới Túc Bảo???
Sao Túc Bảo phải cất công tìm kiếm chứng cứ cô ta thờ cúng ác nhân rồi đẩy cô ta vào chỗ chết??
Đúng vậy, đối phương không chỉ cho cô ta tiền mà còn hứa ba năm sau sẽ cho cô ta địa vị xã hội, một căn nhà nhiều tiền hơn nữa——
Từ đầu tới cuối, cô ta làm hết thảy những điều này chỉ vì muốn xứng đôi với Tô Nhất Trần, vì cô ta thật lòng thích anh….
Hơn nữa cô ta cũng hiểu, những ác nhân trong miệng đám người ở chung cư chẳng qua chỉ phạm sai lầm khi đứng trên lập trường của bản thân họ, người cũng chết rồi mà, sao không thể tha thứ cơ chứ?
Còn dùng trận pháp trấn áp để đám ác nhân kia đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh….Chuyện đã qua đi nhiều năm như vậy rồi, có thù hận to lớn cỡ nào cũng nên buông xuống đi chứ….
Bối Thần Vũ chẳng hề cảm thấy chuyện cô ta thờ cúng ác nhân có gì ghê gớm.
Người chết cũng chết rồi, đám người này còn so đo tính toán thế làm gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...