Sắc trời tối đen như mực, nhà tù về đêm dường như bị bao phủ bởi một tầng kết giới trong suốt vậy.
Kỷ Trường kiểm tra đi kiểm tra lại, cau mày.
Quỷ xui xẻo là ác quỷ, nhưng nơi này lại có thể giam giữ ác quỷ...!quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Có người đang lén lút làm gì sau lưng à?” Kỷ Trường trầm tư.
Hắn nhìn nhà tù giống như đang bị bao phủ bởi một hình bán nguyệt, tìm thấy mấy tấm thẻ bài bị chôn ở tám hướng, chứng minh có người đang sử dụng nhà tù này để trấn áp thứ gì đó.
Nhưng hắn vẫn chưa tìm được người đó nên không biết là ai động tay động chân, hiện tại chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Hôm nay thứ bảy, Tô Nhất Trần không tới công ty, ngồi ở trong phòng ăn ăn sáng.
Sáng sớm Mộc Quy Phàm đã đi chạy bộ, ngoài việc chạy bộ thì bình thường anh còn hay tới quân bộ một chuyến, năm giờ sáng đã ra khỏi nhà thì tới tầm khoảng hơn chín giờ sẽ quay trở về.
Tô Nhạc Phi với Tô Tử Lâm thì cần phải đi giám sát công trình, Tô Ý Thâm là bác sĩ, gần như không có ngày nghỉ cuối tuần, thời gian bay trên trời của Tô Việt Phi thì càng không có quy luật hơn, Tô Lạc vào đoàn phim thì sẽ thường sẽ biến mất trong khoảng từ mấy tháng đến nửa năm...
Thế nên hiện tại thời gian Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm ở nhà cũng nhiều hơn.
Đám nhóc con được nghỉ hè là vui vẻ nhất, cả đám đều ngủ nướng, tám giờ sáng cũng chưa thấy đứa nào dậy.
Ông cụ Tô phàn nàn.
“Bọn trẻ nên được hình thành thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm ngay từ khi còn nhỏ, không thì lớn lên sẽ lười biếng đấy.
Cả đám đều ngủ đến tám giờ, ra thể thống gì chứ! Không có kỷ luật tự giác chút nào!”
Tô Nhất Trần giả vờ như không nghe thấy.
Bà cụ Tô liếc ông cụ Tô một cái: “Ngủ nướng thì sao? Ông già rồi nên không ngủ nhiều được, nhưng chúng nó là trẻ con, trẻ con thì cần phải được ngủ nhiều! Hơn nữa, không phải mấy đứa nó đều đã đi ngủ sớm rồi à?”
“Tuy rằng bọn nhỏ dậy muộn, nhưng mấy đứa nó đều đi ngủ rõ sớm nhé!”
Ông cụ Tô: “...”
Bà cụ Tô tiếp tục nói: “Trẻ con phải được ngủ ngon thì mới có thể cao lớn được! Ông bớt nói về tính tự giác cho tôi đi, trẻ con cao lớn mới là quan trọng nhất.”
Ngủ nướng vào ngày nghỉ, là chuyện hết sức bình thường.
Không được ngủ nướng thì còn gọi gì là cuộc sống hoàn nữa nữa chứ?
Lúc đi học đám nhóc chưa bao giờ đi học muộn, vậy thì được nghỉ ngủ thêm một chút thì đã làm sao?
Bà cụ Tô cảm thấy lúc nên nghiêm khắc thì nên nghiêm khắc, lúc nên bao dung thì nên bao dung, dù sao thì bà ấy vẫn luôn thấy yên tâm về mấy đứa nhỏ nhà mình.
Ông cụ Tô rung nhẹ tờ báo, nếp nhăn trên giương mặt già nua giãn hết ra, lầu bầu nói: “Bà nói đến thế rồi thì tôi còn nói được cái gì nữa chứ.”
Bà cụ Tô không nghe rõ: “Ông nói cái gì?”
Ông cụ Tô sờ mũi: “Không có gì.”
Dừng một chút, ông ấy lại nói thêm: “Tôi nói là bọn nhỏ được nghỉ mà chẳng học hành gì cả, cả đám ở nhà lười biếng như vậy quá phí phạm cuộc sống, cho mấy đứa nó đi học thêm đi.”
Bà cụ Tô lập tức trợn trắng mắt: “Tô Tử Chiến với Tô Tử Du cần phải đi học thêm à?”
Ông cụ Tô: “...” Không cần.
Bà cụ Tô lại hỏi: “Như Tô Tử Tích với Hân Hân, đi học thêm có ích không?”
Ông cụ Tô: “...” Hình như vô ích thật.
Cuối cùng bà cụ Tô nói: “Túc Bảo mấy tuổi rồi, cần phải đi học thêm hả?”
Ông cụ Tô: “...”
Thôi, ông ấy không nói nữa là được chứ gì.
Tô Nhất Trần rất thông minh, ngay từ đầu không hề xen mồm vào...
Bà cụ Tô lải nhải: “Lý Đại Chiêu từng nói, lúc học thì phải ra học mà lúc chơi thì phải ra chơi.
Trẻ con ham chơi là điều đương nhiên, nhưng lúc chơi cũng là lúc động não nữa...”
Đột nhiên bà ấy nhớ đến chuyện cái giường nước vào tối hôm qua, nhất thời im lặng.
Nhưng mà tuy rằng làm đến gà bay chó sủa, sửa chữa mạch điện cho toàn bộ nhà họ Tô cũng phải tốn một khoản phí không nhỏ.
Nhưng mà cuối cùng bọn nhỏ cũng biết đưa ra kết luận và rút kinh nghiệm, nhà họ Tô có tiền, cứ cho bọn trẻ thoải mái sáng tạo đi.
Nghĩ như vậy, bà cụ Tô lại thấy lạc quan, ngâm nga mấy câu hát rồi đi ra ngoài, chuẩn bị đi nhảy quảng trường.
Túc Bảo dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng đi xuống tầng.
“Bà ngoại, con đói bụng rồi!” Bé nói.
Tóc của bé con rối tung, ôm một con thỏ ở trong lòng ngực, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc ngốc nghếch dựng dứng, mềm mại đáng yêu.
Bà cụ Tô lập tức gọi người mang bữa sáng ra.
“Sao Túc Bảo lại dậy sớm vậy?” Bà cụ Tô vừa rót sữa bò ra cho bé, vừa múc non nửa chén cháo.
Túc Bảo nói: “Dạ...!con ngủ đủ tự tỉnh thôi ạ.”
Sư phụ vừa trở về, nghe nói lại tới nhà tù canh cả buổi tối, Túc Bảo cảm thấy mình nên giúp sư phụ cùng đi điều tra.
Sau khi cơm nước xong xuôi, bé muốn đi nghiên cứu cùng với sư phụ...
Đang nghĩ ngợi, chợt có người gọi điện thoại tới, bà cụ Tô tiếp điện thoại, hình như có chút ngoài ý muốn, nhưng sau đó lập tức mỉm cười gật đầu: “Được, có thể.”
Túc Bảo thắc mắc: “Bà ngoại, là ai vậy ạ?”
Bà cụ Tô nói: “Là một dì, lát nữa dì đó sẽ tới thăm nhà của chúng ta.”
Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Cô gái từng trị liệu chung với Ngọc Nhi trước đây, tên là Bối Thần Vũ, con có còn nhớ không?”
Tô Nhất Trần suy nghĩ một chút, gật đầu: “Sao thế ạ?”
Bà cụ Tô cảm thán: “Con bé đã kết thúc đợt trị liệu rồi, vừa về nước...”
Lúc trước cô gái cũng giống như Ngọc Nhi, đều mắc bệnh bạch cầu.
Tô Cẩm Ngọc không đợi được đến lúc có tuỷ phù hợp, nhưng Bối Thần Vũ lại đợi được rồi.
Nhưng mà nhà của Bối Thần Vũ rất nghèo, cũng không biết cô ta đã quen biết với Ngọc Nhi như thế nào, Ngọc Nhi rất mừng cho cô ta, còn xin Tô Nhất Trần giúp trả tiền thuốc men thay cho Bối Thần Vũ.
Sao Tô Nhất Trần có thể nhẫn tâm từ chối được cơ chứ? Hơn nữa, anh ấy hoàn toàn có thể trả được mấy trăm vạn tiền phí trị liệu đó, đối với nhà họ Tô thì chút tiền ấy chẳng là gì hết.
Sau thì Bối Thần Vũ dưới sự giúp đỡ của nhà họ Tô, ra nước ngoài chữa bệnh.
Sau đó Ngọc Nhi mất tích, nhà họ Tô đều tập trung tìm kiếm Ngọc Nhi, vì chuyện này mà cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, cuối cùng không còn ai nhớ tới Bối Thần Vũ nữa ——
Rốt cuộc thì đối với nhà họ Tô gia mà nói, Bối Thần Vũ chỉ có thể được coi là một người xa lạ mà bọn họ có chút quen thuộc mà thôi.
Túc Bảo vừa ăn vừa chơi quay trứng gà, đột nhiên quả trứng đứng yên.
Chợt “bộp” một tiếng, đổ rạp, chỉ về phía Tô Nhất Trần.
Túc Bảo “ồ” lên một tiếng.
Khoảng mười giờ sáng, có khách tới chơi nhà, là một cô gái ăn mặc giản dị, nhìn qua khoảng hai ba hai tư tuổi.
“Con chào bác Tô...!Con là Bối Thần Vũ, bác có còn nhớ con không ạ?” Bối Thần Vũ đầy mặt căng thẳng, nắm chặt quần áo của mình.
Bà cụ Tô rất dễ nói chuyện, cười nói: “Nhớ chứ, ngồi đi!”
Bối Thần Vũ bất an liếc nhìn sô pha một cái, nói: “Ừm thì, thôi con không ngồi đâu ạ, sô pha này trông đắt tiền quá...!Con, con không xứng...”
Bà cụ Tô: “...”
Túc Bảo: “?”
Bối Thần Vũ nói mình không xứng, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác, lại nhìn về phía Tô Nhất Trần.
“Anh Nhất Trần, hôm nay em tới là để cảm ơn anh, nếu không phải năm đó anh đã cho em tiền trị liệu, có lẽ em đã chết từ lâu rồi...!Nhưng em cũng không biết phải báo đáp anh như thế nào, em, nhà em...!rất nghèo, không biết có thể tặng anh cái gì...”
Bối Thần Vũ cắn môi, bất an vặn góc áo.
Túc Bảo....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...