Thấy gương mặt đáng yêu của Túc Bảo đang lộ vẻ tức giận, bà cụ Tô chỉ tỏ ý bà không thể đứng dậy.
Sau đó, Túc Bảo bắt đầu dồn sức đâm mạnh hơn, tốc độ cũng mỗi lúc một nhanh.
Bà cụ Tô lập tức hối hận.
Bà cụ không nên nhắc đến hai từ ‘không được.’
Năm phút sau, hai chân bà cụ Tô đã đầy những chiếc kim bạc.
Túc Bảo hài lòng ngắm nghía: “Bà ngoại xem đi, con siêu lợi hại nha.”
Ông cụ Tô cầm tờ báo vờ đọc tin tức, môi mím thành một đường thẳng.
Bà cụ Tô quệt mồ hôi, môi run rẩy: “Lợi hại quá….Túc Bảo của chúng ta lợi hại nhất trên đời.”
Vậy sau lần châm cứu mạnh tay này, ngày mai bà có thể đứng dậy không nhỉ?
Chẳng ngờ, Túc Bảo châm cứu xong đã nằm nhoài sang bên cạnh, ngủ ngon lành.
Bà cụ Tô: “???”
Cứ...cứ vậy mà bỏ mặc bà ư?
Đôi chân cắm đầy kim bạc này thật sự không có vấn đề gì à?
Thực ra mọi người đều không biết, Tô Cẩm Ngọc đang lặng lẽ đứng bên cạnh trông coi tình hình.
Hôm nay Túc Bảo đã nói với Tô Nhất Trần, lần châm cứu này phải để kim bạc cắm hơn một tiếng, cô bé tin mẹ và cậu cả sẽ gọi bé dậy nên mới yên tâm ngủ ngon lành như vậy.
Bà cụ Tô: “Túc Bảo….”
Túc Bảo chỉ lật người.
Bà cụ Tô lại gọi: “Túc Bảo….”
Túc Bảo mơ màng vớ cái gối lăn qua một bên, gương mặt say giấc viết rõ 4 chữ ‘đừng làm phiền con.’
Ông cụ Tô: “Túc Bảo châm cứu mệt quá đó mà, bà để con bé ngủ một lát nha.”
Bà cụ Tô không có chỗ phát tiết, lập tức lôi ông cụ Tô ra mắng: “Chỉ có ông là giỏi thôi, ngoài việc ngồi một bên nhìn thì ông còn biết làm cái gì hả?”
Ông cụ Tô: “??”
Không phải chứ, lần này ông cụ có nói gì đâu, sao vẫn bị mắng thế này?
Ông cụ cũng đâu biết châm cứu, ngoài việc ngồi một bên nhìn thì làm được gì khác đâu.
Tô Nhất Trần bưng thuốc đi vào, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo dặn con là kim bạc cần phải giữ trong một giờ.”
Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Con đã đặt báo thức rồi.”
Bà cụ Tô: “!!”
Một giờ đồng hồ!
Bà phải nhìn đôi chân cắm đầy kim bạc suốt một giờ ư?
Hai chân đau nhức của bà cụ Tô cứ run lên từng chặp, đống kim bạc trên chân cũng rung lên theo, bà cụ nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Bà cụ Tô nhắm mắt lại và ngất đi...
Trái tim Tô Nhất Trần thắt lại.
Nhưng tiếng gáy nhẹ của bà cụ Tô nhanh chóng vang lên.
Tô Nhất Trần: “…”
Ông cụ Tô: “…”
Năm mươi phút sau, Túc Bảo bị Tô Cẩm Ngọc và Tô Nhất Trần gọi dậy.
Cô bé ngáp một cái, hai mắt mơ màng, vẫn chưa hoàn hồn.
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo, anh biết cô bé con sẽ ngẩn người khi ngủ dậy nên mới gọi trước mấy phút để bé dần tỉnh táo.
Gần sát thời gian, Tô Nhất Trần nói: “Túc Bảo, đến lúc rút kim bạc rồi con.”
Túc Bảo: “Dạ dạ.”
Cô bé liếc nhìn, chẳng ngờ bà ngoại vẫn còn ngủ.
Hai mắt cô bé sáng lấp lánh: “Hay quá, nhân lúc ngoại ngủ say, con phải thu kim mới được.”
Như vậy thì bà ngoại sẽ không hồi hộp và lo lắng.
Túc Bảo chăm chú rút kim bạc ra, Tô Nhất Trần cũng nhìn đăm đăm vào động tác của cô bé.
Tờ báo của ông cụ Tô đã sớm bị đặt xuống từ lâu.
Không ai để ý tới, Tiểu Ngũ cũng ló đầu đi vào.
Thấy bầu không khí hơi căng thẳng, nó nghiêng đầu quan sát.
Túc Bảo vừa rút cây kim cuối cùng ra, Tiểu Ngũ lập tức hét lên: “Cháy rồi, cháy rồi.”
Bà cụ Tô mở choàng hai mắt, xoay người chạy ra ngoài: “Chỗ nào cháy thế?”
Tô Nhất Trần và ông cụ Tô kinh ngạc nhìn bà cụ Tô chạy ra ngoài.
Túc Bảo cũng thảng thốt!!!
Ban nãy trước khi châm cứu, cô bé đã hỏi sư phụ: “Sau lần châm cứu này, ngày mai bà ngoại con có đứng dậy được không?”
Sư phụ khinh miệt đáp: “Cần gì tới ngày mai, châm cứu xong lần này là bà ngoại con có thể bước đi như bay rồi.”
Bây giờ Túc Bảo đã tin lời sư phụ mình, còn biết thế nào là bước đi như bay.
Bà cụ Tô phát hiện ra bị lừa gạt, tức giận nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, còn kêu linh tinh là tao hầm thịt mày đấy.”
Tiểu Ngũ run rẩy bay đến vai Túc Bảo: “Đừng hầm ta, đừng hầm ta.
Ta xuống được nhà bếp lên được đại sảnh, đánh được lưu manh đối phó được tiểu tam, chịu được cô quạnh và có thể tạo ra vinh quang, sửa được máy tính và trèo được tường.”
Bà cụ Tô: “….”
Giờ bà sẽ lập tức cho Tiểu Ngũ vào bếp.
Túc Bảo chỉ tay vào chân bà cụ Tô: “Ngoại ơi ngoại nhìn xem.”
Bà cụ Tô cúi đầu nhìn thì sửng sốt, sau đó lập tức duỗi tay nói: “Đỡ, đỡ tôi chút nào, bỗng nhiên tôi hơi sợ độ cao.”
Cuối cùng thì bà cũng đứng dậy được, là đứng vững vàng chứ không phải cảm giác chân như giẫm lên nệm bông khi trước…..
Bà cụ Tô bỗng cảm thấy mọi chuyện trước mắt không thực tế….
Ông cụ Tô đen mặt đỡ vợ, nói: “Túc Bảo, bà ngoại con có thể đứng và đi vài bước được không?"
Dạo trước, Túc Bảo và viện trưởng Vu tranh cãi, ông cụ nhớ rõ Túc Bảo từng nói trong lúc trị liệu chân không thể tập thể dục.
Túc Bảo cất kim bạc, nói: “Được ạ, từ tối nay bà ngoại có thể đi lại rồi.”
Nếu không có vụ ngã lần trước thì giờ bà ngoại còn có thể nhảy quảng trường rồi đó!.
Ông cụ Tô thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức buông bà cụ Tô ra: “Túc Bảo nói bà có thể đi được rồi, không sao đâu, đi vài bước tôi xem nào.”
Ông cụ Tô thề rằng khi nói ra lời này, toàn bộ tâm tư của ông đều dồn vào đôi chân của bà cụ Tô.
Chẳng ngờ ông cụ Tô lại bị vợ mắng tiếp: “Ông mới không sao, ông mới đi vài bước.”
Ông cụ Tô: “??”
Dưới sự theo dõi sát sao của người nhà, bà cụ Tô dè dặt đi thử vài bước.
Sau đó, bà bước đi ngày càng nhanh hơn, lòng rạo rực như nở hoa.
“Tôi đi được thật rồi ư?” Bà cụ Tô vui mừng nói: “Đi được thật rồi này.”
Mấy ngày trước, bà cụ cũng có thể đi lại, nhưng luôn phải vịn vào thứ gì đó.
Nếu không vịn thì bước đi vô cùng chậm chạp, khi ấy bà chỉ cảm thấy bất lực khó tả.
Bây giờ thì khác, bà cụ cảm thấy mình đang đứng rất vững, thậm chí chạy luôn mấy cây số cũng không thành vấn đề!
Tô Nhạc Phi kinh ngạc đến độ miệng há thành hình chữ O.
Tuy Túc Bảo nói châm cứu có thể giúp bà cụ Tô đứng dậy, nhưng anh không tin tưởng cho lắm.
Chẳng ngờ, bà cụ Tô lại đi lại được thật.
Ăn tối xong, bà cụ Tô lấy một đôi quạt đỏ rồi háo hức dẫn cả nhà ra ngoài.
“Đừng hòng có ai chạy thoát được, mau cùng tôi đi nhảy quảng trường.”
Bà cụ Tô vui đến mức không biết diễn đạt niềm vui như thế nào nữa, bà quyết định đến quảng trường Giang Tân để nhảy bài “Good Days”, “Good Luck Comes” và “Better and Better” cùng mọi người.
!
Nếu điều kiện cho phép, bà sẽ nhảy thêm hai bài “Above the Moon" và "Fly Free"…
Người nhà họ Tô: °ー°〃
Công viên Giang Tân.
Bà cụ Tô nhảy múa vui vẻ với chiếc quạt, còn bắt ông cụ Tô phải quay một đoạn video nhỏ ghi lại toàn bộ quá trình rồi gửi cho group nhà họ Tô.
Thế là….
Vừa hoàn thành nhiệm vụ bay xong, Tô Dĩnh Nhạc mở điện thoại lên thì điện thoại rung không ngừng, anh nhanh chóng mở ra xem.
Chết lặng ngay tại chỗ.
Người nhảy cùng hai chiếc quạt đỏ trong loạt hơn chục video ngắn này là mẹ anh ư??
Tô Lạc đang chợp mắt để chuẩn bị quay phim buổi tối thì bị tiếng rung điện thoại làm tỉnh giấc.
Trong lúc nghỉ ngơi, anh luôn chặn tin nhắn và cuộc gọi của mọi người, ngoại trừ người nhà——
Tô Lạc mở group gia đình ra xem, cơn buồn ngủ lập tức bay biến, anh ngồi bật dậy.
Bà cụ mặt hồng hào đang cầm quạt nhảy múa lấn át cả đám đông này là mẹ anh đó ư???
Vừa cứu xong một bệnh nhân, Tô Ý Thâm mệt mỏi ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra để xem tin nhắn chưa kịp đọc ban nãy——
Kết quả, anh trông thấy bà cụ Tô cầm hai chiếc quạt đỏ và nhảy liên tiếp mười tám đoạn video ngắn.
Tít một tiếng, ông cụ Tô lại gửi thêm một video mới.
Tất cả mọi người trong group đều im lặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...