Viện trưởng Vu như gặp phải sét đánh.
Năm năm nay, vì bà cụ Tô đã dần phục hồi trong viện điều dưỡng, cho nên mấy năm nay, viện điều dưỡng đều trôi qua êm đềm.
Thiết bị cho cơ sở thượng tầng, nhà họ Tô nói quyên góp thì sẽ quyên góp.
Thiếu dụng cụ chữa bệnh gì cũng không cần nói hai lời đã đưa tiền.
Bao gồm kinh phí nghiên cứu khoa học, chi tiêu cho việc huấn luyện nhân tài...!Những khoản này đều do nhà họ Tô quyên tặng.
Thời gian này trôi qua thật sự rất tốt, đến mức viện trưởng Vu đã bắt đầu lạm phát.
Nhưng nghĩ lại chút thì, chỗ dựa cho viện trưởng Vu vừa cứng lên rồi.
Những người tới viện điều dưỡng Sâm Lâm cũng đều là người có tiền, không thua kém gì nhà họ Tô.
Không quyên góp thì không quyên góp thôi, có đầy người tranh giành để quyên góp cho ông ta!
Ông ta đã được công nhận là một chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực phục hồi chức năng, có rất nhiều bệnh nhân có tiền cũng liên hệ tìm ông ta.
Bà cụ Tô đúng là bệnh nhân có tiền nhất trong viện điều dưỡng, nhưng, chắc chắn không phải là bệnh nhân có thân phận tôn quý nhất.
Dù sao, bệnh nhân có quyền lại có thế cũng không ít!
Nhà họ Tô đợi đến lúc hối hận đi!
Cuối cùng viện trưởng Vu cũng đi thẳng mà không quay đầu lại, đi đến cửa thang máy còn quay đầu nhìn thoáng qua xem có người nào nhà họ Tô đuổi theo không.
Kết quả khiến ông ta thất vọng rồi.
'Hừ!"
Viện trưởng Vu càng nghĩ càng giận, nhưng vẫn nghiêm mặt nói với trợ lý bên cạnh: "Để ý chút xem ngày mai bà cụ Tô như nào, nếu ngày mai bọn họ nói muốn tìm tôi cứ nói tôi không có thời gian!"
Trợ lý: "Vâng thưa viện trưởng."
Trong phòng bệnh.
Tô Nhạc Phi phàn nàn nói: "Anh cả, tiền của mấy năm nay của anh chẳng khác nào đút cho sói mắt trắng ăn, em chưa từng thấy người nào đã cầm tiền của người khác rồi còn lên mặt tỏ thái độ vùng vằng với nhà đầu tư như thế!"
Mấy năm nay, việc bà cụ Tô phục hồi ở viện điều dưỡng cũng không sai, nhưng tiền nhà họ Tô cho cũng không ít, số tiền này cũng đủ để xây thêm hai cái viện điều dưỡng to như thế.
Tô Nhất Trần từ tốn nói: "Không tính là uổng phí hoàn toàn được."
Đãi ngộ của viện điều dưỡng Sâm Lâm tốt lên, hấp dẫn không ít người có thực lực tới, tăng lượng cống hiến đột xuất cho mảng phục hồi chức năng này.
Không ít bệnh nhân được lợi từ đó, Tô Nhất Trần cảm thấy chuyện này không tính là uổng phí tiền.
Lại nói, chút tiền này đối với nhà họ Tô tính là bao nhiêu đâu?
Người đau đớn hơn hẳn là viện trưởng Vu, nhà họ Tô thu hồi lại tiền quyên góp, không chỉ đơn giản là mỗi thu hồi như thế.
Tô Nhạc Phi hừ một tiếng: "Em chưa đạt được cảnh giới cao như anh như thế."
Tô Nhất Trần cũng không tiếp tục giải thích gì.
Túc Bảo nghẹo đầu, vừa nặn đất sét vừa ngâm nga: "Cảnh giới không cao, không cao, hây hây, bé vung dao phay, dao phay...!Chém đứt bé chít chít nhà ngươi, chém đứt..."
"Phụt!"
Tô Nhạc Phi phun một ngụm nước ra.
Mọi người cũng ngớ người ra.
Mộc Quy Phàm đỡ trán: "Con học từ ai thế?"
Tô Nhạc Phi tức giận nói: "Lúc trước đã bảo đừng cho con bé chơi với con chim kia rồi, xem kìa, cứ không nghe đi!"
Túc Bảo lớn tiếng nói: "Không liên quan tới chim!"
Bà cụ Tô cầu cứu...!Bà cụ cười muốn bục vết thương luôn rồi...
Tô Ý Thâm: "Túc Bảo này, con gái con nứa đừng nói bé chít chít như thế..."
Túc Bảo khó hiểu: "Sao lại thế ạ?"
Tô Ý Thâm biết một khi trả lời thì chắc chắn Túc Bảo sẽ nảy sinh mười vạn câu hỏi vì sao, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Con học mấy lời này từ ai thế?"
Túc Bảo: "Con nghe thấy Thần Thần hát thế ạ!"
Thần Thần là bạn cùng lớp mầm non của Túc Bảo.
Tô Nhạc Phi: "Ặc, hiểu nhầm con chim kia rồi, ai kêu nó phát sáng xanh biếc cơ, nhìn chẳng thấy giống con chim đứng đắn gì cả!"
Tiểu Ngũ ở nhà hắt hơi một cái.
Thời gian sung sướng luôn ngắn ngủi, đảo mắt đã tới mười giừo tối, Túc Bảo mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn ghé vào bên cạnh giường bà cụ Tô, dùng ngón tay chống mí mắt của mình lên.
Mộc Quy Phàm nhỏ giọng nói: "Đi nào, ba đưa con về nhà trước."
Túc Bảo lắc đầu: "Không ạ, con phải trông chừng bà ngoại."
Khắp nơi trong bệnh viện đều có hồn ma lang thang đang lảng vảng khắp nơi, người vào bệnh viện không ốm cũng tiều tụy, nguyên nhân nằm ở âm khí bên trên bệnh viện.
Bé phải tuân thủ trông coi bà ngoại, không cho âm khí tới gần.
Đêm nay bà cụ Tô ngủ rất ngon, không cảm thấy khó chịu chỗ nào, cũng không giống bệnh nhân khác, cứ hai tiếng lại giật mình tỉnh dậy một chút.
Ngay cả bác sĩ đến kiểm tra phòng cũng không tỉnh giấc.
Ngày hôm sau.
Về đến phòng làm việc trong viện điều dưỡng của mình, viện trưởng Vu hỏi: "Hôm qua bà cụ Tô thế nào rồi?"
Trợ lý trả lời: "Tôi nghe đồn tối qua bà cụ Tô hôn mê cả đêm, cả lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng bà ấy cũng không tỉnh dậy."
Bạn đồng học trong bệnh viện nói cả đêm qua không tỉnh lại lần nào, chỉ là ý trên mặt chữ, nhưng trợ lý lại hiểu nhầm, tự động bẻ cong nghĩa, cho rằng cậu ta không tiện nói còn thật ra là bà cụ Tô đã hôn mê một buổi tối.
Đáy lòng viện trưởng Vu dâng lên niềm vui, trên mặt càng hiện rõ "Quả y như tôi lường trước, ông ta lại hỏi: "Cứu chữa chưa? Đẩy và phòng ICU chưa?"
Trợ lý lắc đầu: "Hình như chưa."
Viện trưởng Vu cười nhạo một tiếng: "Không biết nhốn nháo ra sao đây!"
Đáng đời!
Xem kìa, không còn lâu nữa, bọn họ sẽ tới cầu xin ông ta...!Năm năm trước, bà cụ Tô xuất huyết não, bất tỉnh bảy ngày, nhưng được bọn họ đánh thức.
Viện trưởng Vu bắt chéo hai chân, uống trà hoa kim ngân kỳ tử, chờ nhà họ Tô tìm đến ông ta.
Nhưng mà không đợi được người nhà họ Tô.
Trái lại chờ được hàng đống bên A, bên B trả hàng, hoàn tiền.
Bên A trả hàng là mấy hiệu thuốc lớn.
Bọn họ nói rằng sản phẩm thuốc Đông Y nhãn hiệu Stand Up do bên viện điều dưỡng sản xuất bọn họ vừa đắt vừa không hiệu quả, một năm bán không nổi hai hộp, nhưng lúc trước lại bắt bọn họ nhập hàng ít nhất hai thùng.
Một hộp Stand Up cần một trăm tám nghìn tệ, hai thùng tổng một trăm hộp gần hai mươi triệu rồi.
Hai mươi triệu không phải số tiền nhỏ nên các hiệu thuốc lớn yêu cầu viện điều dưỡng bồi thường tiền!
Bên B là công ty cung cấp thiết bị, dụng cụ bên trong viện điều dưỡng để kiểm tra, sửa chữa, bảo trì các thiết bị.
Đây đều là nhân tài nắm giữ kỹ thuật, thông thạo việc kiểm tra.
Thiết bị cần thiết lúc này không phải là được quyên tặng mà là thiết bị đi kèm theo, miễn phí nhân tài hỗ trợ...!Chi phí yêu cầu viện điều dưỡng trả cho thiết bị tổn thất tổng là ba mươi triệu, huấn luyện nhân viên tốn hai mươi triệu.
Hoặc có thể tăng đãi ngộ cho những nhân viên bên ngoài này, một tháng phải trả lương từ mười ngàn tệ trở lên.
Trừ mấy việc đó ra, còn có công ty vốn định quyên góp, đầu tư cho viện điều dưỡng chợt cũng nói không rót vốn nữa.
Viện trưởng Vu chưa chờ đến lúc người nhà họ Tô tới xin giúp đỡ đã tự tổn thất nặng nề rồi...
"Nhà họ Tô cố ý đấy!" Viện trưởng Vu cắn răng, bất bình giận dữ.
Toàn bộ xí nghiệp đồng ý tài trợ và quyên góp đều khiêng đầu tàu bỏ chạy trong đêm.
Các nhà thuốc lớn muốn nhập hàng đều nói muốn hoàn tiền.
Nói nhà họ Tô không động tay chân đằng sau thì ông ta không tin!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...