Càng không cho hỏi, Túc Bảo càng tò mò.
Bé thắc mắc: “Tại sao không được hỏi?”
Quỷ đào hoa: “Trẻ con không được hỏi.”
Túc Bảo: “Tại sao trẻ con lại không được hỏi? Vậy người lớn là được hỏi hả? Đợi ta lớn rồi ngươi sẽ nói cho ta sao?”
Quỷ đào hoa: “...!Khụ khụ.”
Quỷ nhu nhược nhanh chóng dời mắt: “Sau đó thì sao?”
Quỷ xảo quyệt bỗng nhiên dừng lại, như thể vừa nghĩ đến chuyện gì đó không tốt, vẻ mặt buồn bực.
Quỷ đào hoa khó hiểu hỏi: “Sao? Mới vừa răng rắc xong, Đại Thanh biến mất luôn à?”
Quỷ xảo quyệt: “...”
Quỷ nhu nhược không nói nên lời: “Ngươi câm miệng đi, ở trước mặt trẻ con thì giữ mồm giữ miệng tí.”
Quỷ đào hoa cười hì hì một tiếng, nhưng nó vẫn ngậm miệng lại.
Quỷ xảo quyệt bực bội khó chịu một lúc, mới nói tiếp: “Không phải, vừa răng rắc xong thì thuận lợi tiến cung, may mắn vào được cung của một thái phi.”
Sau khi vào được cung của thái phi rồi thì không còn phải vất vả như vậy nữa, cũng không có nhiều màn tranh đấu như các phi tử trong cung, chỉ cần chăm sóc cho thái phi thật tốt là được.
Thái phi là phi tử của tiên hoàng đã chết, không được tự do, cả đời chỉ có thể thủ tiết trong hậu cung, bởi vậy cũng sẽ có một số thái phi không quá an phận.
“Có thể ở bên cạnh thái phi trông coi tẩm cư của bà ấy, hiển nhiên địa vị sẽ không giống như những người khác...” Quỷ xảo quyệt nói.
Ngay từ đầu nó chỉ muốn được ăn no mặc ấm, nhưng dần dần bắt đầu trở nên không thỏa mãn, vì thế nó đã dùng mọi cách để trở thành người “chăm sóc” bên gối của thái phi.
“Có rất nhiều người muốn trở thành người bên gối của thái phi, luôn có thái giám muốn đá ta xuống, vì thế ta đã nói dối thái phi rằng mình đã mọc lại.”
Quỷ đào hoa: “Không phải chứ, nói dối kiểu vậy mà thái phi cũng tin á?”
Quỷ nhu nhược cũng rất khó hiểu, răng rắc rớt rồi còn có thể mọc lại được à?
Túc Bảo: “?”
Cục cưng quả thật nghe không hiểu, cục cưng rất bối rối.
Tô Tử Tích cũng không thể hiểu nổi, mờ mịt không thôi.
Quỷ xảo quyệt nói: “Trong phòng tịnh thân có rất nhiều người bởi vì răng rắc không sạch mà răng rắc lại mọc trở về...”
Quỷ đào hoa và quỷ xảo quyệt giác ngộ!
Mấy ngày đầu thì ổn, nó toàn đòi tắt đèn nên thái phi không nhìn thấy được.
Nhưng lâu dần thái phi lại bắt đầu nghi ngờ.
Quỷ đào hoa rất muốn hỏi là điều gì đã khiến thái phi nghi ngờ vậy, kích cỡ không đúng hay là chất liệu không đúng...!Nhưng nhìn Túc Bảo, nó vẫn nhịn lại.
Quỷ xảo quyệt tiếp tục nói: “Ta sợ thái phi phát hiện, sẽ đánh chết ta...!Ở hậu cung của thái phi, thái giám cung nữ bị đánh chết sẽ không có ai thèm hỏi tới.”
Vì thế, vì để có thể giấu giếm chuyện đó, nó nghĩ cách giết dê để lấy da, nhét thuốc lá sợi đã được xé thật vụn vào, đeo da lên người mình.
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược nghe đến đó, thân là quỷ nhưng vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Sợ hết hồn!
Quỷ xảo quyệt nói: “Cứ như vậy, bịa ra một lời nói dối, sẽ phải dùng một đống lời nói dối khác để lấp liếm...”
Nó có hình thể nhỏ gầy, lùn hơn người khác một khoảng, cho nên càng ngày càng thích bù đắp lên phương diện nào đó.
“Quyền lực của ta càng lúc càng lớn, ban đầu từ giết dê cuối cùng biến thành giết người.”
Chỉ vì một mảnh da đó mà phải bù đắp cho lời nói dối.
Nó tới phòng tịnh thân, chọn người khiến mình cảm thấy hài lòng sau đó trực tiếp giết người, dù sao cũng có rất nhiều người đã chết vì tịnh thân.
“Ta giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, thái phi rất cưng chiều ta, nhưng bởi vì thái giám chết vì tịnh thân càng ngày càng nhiều, khiến cho hoàng thượng chú ý.”
Quỷ xảo quyệt hoảng hốt, vội vàng lấp cái giếng dùng để chôn xác.
Sau nó vẫn bị nghi ngờ, vì để lẩn trốn, nó lột da mặt của người đã bị nó giết chết xuống, dán lên mặt mình để ngụy trang.
Da mặt có mùi thối, nó dùng huân hương để che đậy.
Da mặt thối rữa, nó nói dối mình bị dị ứng phấn hoa.
Trốn như vậy trong vòng bảy ngày, hoàng đế không tìm ra được nó nhưng giếng nước lại bị đào lên...
“Hoàng thượng tức giận, không tìm thấy ta càng tức giận hơn, triệu tập toàn bộ thái giám lại, tra xét từng người một.”
“Lớp da trên mặt ra không dùng được nữa, ta đành phải đốt đi, sau đó ta lại ngụy trang thành cung nữ trong cung của phi tần nào đó.”
“Sau khi nguỵ trang thành cung nữ cũng bị nghi ngờ, ta nhẫn tâm tóm lấy một con mèo cào nát mặt mình...”
Sau khi mặt bị cào nát nó vẫn không thể chạy ra khỏi cung được, mà vòng vây bắt giữ càng ngày càng hẹp.
“Cuối cùng tra tới cung của phi tần này, dưới tình thế cấp bách ta đã hất đổ bát đèn dầu rồi châm lửa lớn, nhẫn tâm tự thiêu mặt mình và cả nơi đó.”
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược: “...”
Đây là một kẻ tàn nhẫn, không, còn tàn nhẫn hơn cả kẻ tàn nhẫn, là loại người ác độc cùng cực.
Thử hỏi có ai có thể nhẫn tâm đến độ tự thiêu cả mặt với cơ thể của mình chứ?
Sau khi quỷ xảo quyệt tự thiêu mình xong, chung quy thì trình độ chữa bệnh của thời đại đó còn hạn chế, cuối cùng nó vẫn chết —— chết vì bị nhiễm trùng nặng.
Nó xảo quyệt trốn thoát được nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể thoát được, thật sự chưa đạt được cái gì cả mà lại tự khiến bản thân mình trở nên thê thảm.
Quỷ xảo quyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nếu biết trước sẽ như vậy, chẳng thà ta chết dứt khoát cho rồi, có lẽ thái phi sẽ nể tình cũ mà cho ta được chết sảng khoái cũng nên...”
Cũng không đến mức sau khi chết được hơn mười năm rồi, nó vẫn không ngừng lặp lại nỗi sợ hãi và sự mệt nhọc do phải nghĩ cách chạy trốn.
Mệt mỏi, dày vò và đau đớn không ngừng lặp lại tra tấn nó.
Túc Bảo lắc đầu: “Chuyện này thì có thể trách ai được?”
Quỷ xảo quyệt im lặng không hé răng.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy ngươi tìm tới ta bằng cách nào vậy?”
Quỷ xảo quyệt bị tơ hồng đánh đến sợ, lần này không do dự nữa, nó nói thẳng: “Ngươi đã thu mấy con ác quỷ, ta cũng có nghe được tiếng gió.”
Những con ác quỷ khác nghe được “tiếng ác” của Túc Bảo đều cố gắng trốn đi, nó lại không giống, nó cảm thấy Túc Bảo lợi hại như vậy, chắc chắn trên người bé phải có pháp bảo gì đó.
Nó đã “sống” từ triều đại nhà Thanh đến tận bây giờ, đã được gần hai trăm năm rồi.
“Trăm năm trước, ta vô tình có được Hắc Ngọc, Hắc Ngọc rất lợi hại, có thể che giấu sát khí của ta, khiến cho đám đạo sĩ không thể tìm thấy ta...”
Nhờ vậy nó mới có thể thuận lợi tồn tại nhiều năm như vậy, trở nên càng ngày càng mạnh.
Nhưng cũng giống như những sai lầm đã mắc phải khi còn sống, quỷ xảo quyệt càng ngày càng không thỏa mãn với sức mạnh hiện tại của mình, bắt đầu nhắm về phía Túc Bảo, mơ ước pháp bảo trên người Túc Bảo.
Nó nào biết rằng mình đã chọc phải một người không phải là đạo sĩ bình thường, mà là diêm vương...
“Nói xong rồi, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi, đừng giày vò ta là được.”
Quỷ xảo quyệt nhắm mắt lại.
Túc Bảo lại thấy khó khăn, nó không chủ động tấn công bé, tơ hồng cũng sẽ không chủ động tấn công lại.
Thế thì bé cũng không thu được quỷ xảo quyệt á!
Túc Bảo bóp hồ lô linh hồn, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ lô linh hồn ơi hồ lô linh hồn, mày có thể tự thu quỷ được không?”
Hồ lô linh hồn: “...”
Túc Bảo thở dài: “Đúng là một hồ lô linh hồn vô dụng mà, chỉ biết ăn thôi.”
Hồ lô linh hồn: “?”
Đang bắt nạt nó không biết nói à?
Túc Bảo giơ Hắc Ngọc lên nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy được điểm gì bất bình thường cả.
Bé đành phải tạm thời không xử lý quỷ xảo quyệt, nhìn về phía cô gái nhảy lầu đang im lặng đứng ở bên cạnh —— Tống Nguyệt Thanh.
“Chị gái, chị chết như thế nào vậy?” Túc Bảo mềm giọng hỏi.
Tô Tử Tích cũng nhìn qua theo...
Ánh mắt Quỷ xảo quyệt hơi lóe, bỗng nhiên nhớ ban nãy lúc nó bị tơ hồng đánh, hình như đều là do nó chủ động tấn công, tơ hồng mới có thể đánh trả...
Chẳng lẽ, oắt con nay hoàn toàn không lợi hại như nó đã nghĩ à?
Quỷ xảo quyệt lặng lẽ dùng sức, âm thầm chống lại lưới trói linh hồn.
Chỉ cần nó có thể thoát ra thì nó sẽ có thể chạy ra rất xa.
Trước khi trốn đi nó muốn đánh lén Túc Bảo một phát, ném cô gái nhảy lầu lên người Túc Bảo...!Xem thử phán đoán của nó có đúng hay không!
Nhưng mà nó không chú ý tới, Hắc Ngọc bị Túc Bảo nắm chặt trong tay, đang bị hồ lô linh hồn cắn nuốt, hấp thu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...