Tô Tử Tích bỗng vô cớ túa mồ hôi lạnh.
Túc Bảo hỏi: “Hướng dẫn chơi game ư? Anh của con cũng làm cái này nha!”
Tô Tử Tích: Đừng nhớ tới anh! Cảm ơn em gái!!
Dì quỷ nhìn Tô Tử Tích một cái, nói: “Thế à….
.
”
“Cô gái kia không có bạn bè nào cả.
Cô ấy thuê chung nhà với một cô gái khác, nhưng quan hệ giữa họ cũng không tốt lắm.
”
“Cô gái sống cùng nhà đó thi thoảng lại đưa bạn trai về ngủ qua đêm, vì thế hai cô gái sống chung thường có xích mích.
”
Tô Tử Tích: “…”
Tình tiết này hơi quen nha….
Dạo trước, cậu thường nhận được đơn yêu cầu hướng dẫn chơi game vào các buổi tối, đối phương hay càm ràm chuyện bạn cùng phòng dẫn bạn trai về ngủ qua đêm….
“Sau đó thì sao?” Tô Tử Tích kìm lòng không đặng hỏi.
Dì quỷ nói: “Sau đó thì không còn sau đó nữa!”
Tô Tử Tích: “….
”
Tô Tử Tích: “….
”
Cậu mới vừa muốn hóng chuyện thì không còn gì để kể nữa ư?
Dì quỷ nói tiếp: “Khi nhảy lầu, cô gái đó làm náo động cả phòng nên cô bạn cùng nhà không dám quay về nữa.
”
“Nghe đâu cô gái đó thích chàng trai hay chơi game cùng, trước khi nhảy lầu, cô ấy mặc áo cưới màu đỏ và viết tên chàng trai kia……Có điều cô gái và chàng trai kia chưa bao giờ gặp mặt, chuyện sau đó thì ta không biết gì thêm.
”
Dì quỷ ngẫm nghĩ rồi bồi thêm một câu: “À đúng rồi, chàng trai trong game kia có tên là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn, tôi đã trông thấy cuốn sổ đỏ mà cô gái kia viết tên người muốn nối âm duyên, chính là tên này….
”
Tô Tử Tích: “??!!”
Mẹ kiếp, không phải chứ, không trùng hợp thế đâu nhỉ….
Thế giới này rộng lớn như vậy, sao cứ đè trúng cậu thế??
Tô Tử Tích như bị sét đánh giữa trời quang, đứng chôn chân tại chỗ.
Túc Bảo cảm ơn chú quỷ và dì quỷ rồi tiễn hai quỷ hồn ra cửa, nhìn họ bay đi.
Cô bé nói: “Được rồi, anh ơi chúng ta sang phòng kế bên xem thử nha!”
Hồi nãy dì quỷ nói phòng kế bên hiện giờ không có người sống.
Tô Tử Tích kinh hồn bạt vía: “Hay là thôi đi em…”
Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Anh ơi từ lúc mới vào phòng anh đã rất kỳ lạ rồi, sao thế ạ?”
Ánh mắt Tô Tử Tích hơi né tránh, nhưng cuối cùng cậu vẫn thẳng thắn thừa nhận: “Hồi nãy lúc anh đứng bên ngoài, cửa phòng cách vách đã mở ra.
”
Túc Bảo mở to đôi mắt: “Sao ban nãy anh không nói gì?”
Tô Tử Tích dẩu môi, quay phắt đầu đi.
Có gì đáng nói đâu, nói ra để Túc Bảo cười nhạo cậu là đồ thỏ đế à?
Nhưng….
nhưng bây giờ hoàn toàn khác, giờ cậu gặp quỷ thật rồi!
Khóc to ┬_┬.
Túc Bảo: “Anh ơi rốt cuộc có chuyện gì thế, giờ anh càng kỳ lạ hơn đó!”
Cô bé nhìn Tô Tử Tích đăm đăm, cảm thấy anh trai vẫn còn điều giấu bé.
Tô Tử Tích nhất thời nghẹn họng, phải nói như thế nào đây?
Nói rằng cậu làm Streamer hướng dẫn game để kiếm tiền….
.
Vì cậu còn nhỏ tuổi nên khi mới bắt đầu, mọi người kêu cậu cút về nhà tìm mẹ đi?
Cậu không thể gia nhập bất cứ câu lạc bộ nào vì cậu là trẻ con, cuối cùng cậu phải mạo danh người trưởng thành để làm một blogger tự do chuyên đào tạo game….
Sau đó, nữ quỷ phòng cách vách trở thành khách hàng được cậu đào tạo….
“Không có gì.
” Tô Tử Tích trầm mặc mím môi.
Túc Bảo lặng lẽ bấm ngón tay, gương mặt nhỏ lộ vẻ nghiêm túc, cô bé nói: “Em bói một quẻ, anh sắp gặp nguy hiểm.
Anh ơi, thể diện quan trọng hay tính mạng quan trọng đây?”
Tô Tử Tích: “…”
Cậu trừng mắt nghi ngờ Túc Bảo cố ý nói vậy.
Cậu mím môi, cuối cùng nói: “Anh chính là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn.
”
Lần này đến lượt Túc Bảo há hốc miệng: “Anh ơi tên anh là Tô Tử Tích, sao có thể là Mộc Tân Nhật Mộc Cấn.
”
Lòng Tô Tử Tích rối như tơ vò, cậu lấy ra một tờ giấy rồi viết tên Tử Tích tách ra một chút, cuối cùng thành cái tên Mộc Tân Nhật Mộc Cấn.
Túc Bảo thông cảm nhìn Tô Tử Tích: “Chẳng trách chị gái nhảy lầu bám lấy anh.
”
Tô Tử Tích khó lòng chấp nhận sự thật này: “Anh chỉ là một cậu nhóc thôi!”
Cậu chỉ muốn chơi game để kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, có cần phải thế không hả?
Tô Tử Tích cảm thấy game đã trở thành bóng đen tâm lý với cậu…
Túc Bảo lắc đầu: “Chị gái nhảy lầu không quan tâm anh là cậu nhóc đâu, ai bảo từ đầu anh không thành thật làm gì?”
Tô Tử Tích: Mẹ kiếp.
Lần đầu tiên Tô Tử Tích cân nhắc một vấn đề, có lẽ cậu đã sai thật rồi…
Túc Bảo an ủi: “Nhưng không sao, cái tên mà chị gái nhảy lầu viết trên cuốn sổ màu đỏ không phải tên thật của anh, chị nữ quỷ cũng đâu biết ngày sinh và bát tự của anh.
”
Vì vậy, nữ quỷ chỉ có thể bám lấy Tô Tử Tích và khiến cậu gặp ác mộng thôi.
Nếu viết tên thật của Tô Tử Tích thì bây giờ chưa chắc cậu có thể bình yên đứng ở đây với Túc Bảo rồi.
“Thế phải làm sao?” Tô Tử Tích không khỏi vò đầu bứt tai.
Trước khi tới đây, cậu hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như này.
Thậm chí cậu còn nửa tin nửa ngờ về sự tồn tại của ma quỷ.
Túc Bảo nhìn Tô Tử Tích, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, có Túc Bảo ở đây mà!”
Tô Tử Tích ngẩn người.
Lúc này, ánh mắt cô em gái chỉ cao tới vai cậu đang đong đầy sự chân thành và nghiêm túc, Tô Tử Tích nhìn thôi cũng vô cớ thấy yên tâm.
Tô Tử Tích không nói thêm gì nữa.
Đêm đến.
Đào Hoa Túc chìm vào yên ắng, không gian tĩnh lặng tới mức nơi này như không tồn tại ở thế gian.
Trong hành lang dài, đèn chiếu sáng trên trần nhà được đặt cách nhau hai mét, ngọn đèn không sáng lắm nên hành lang cứ mờ mờ ảo ảo.
Thậm chí, ai nhìn vào hành lang này còn có ảo giác đây là đường xuống địa phủ.
Túc Bảo cầm thanh kiếm gỗ gụ, vai buộc một chiếc áo khoác màu vàng, trong áo đựng xâu tiền xu, tiền giấy, giấy vàng….
.
Tô Tử Tích đi theo sau Túc Bảo, vẻ mặt cậu căng thẳng vô cùng, trên lưng cậu cũng đeo một thanh kiếm gỗ gụ để trừ tà.
Tô Tử Tích nhìn cánh cửa đang đóng chặt phòng kế bên, đồng tử co lại.
Dì quỷ hồi nãy nói phòng cách vách không có người sống, thế tại sao cánh cửa lại bật mở, cậu đâu có nghe thấy tiếng gió đẩy cánh cửa.
“Túc Bảo, không sao chứ?” Tô Tử Tích nhìn hành lang dài tít tắp, tim như vọt lên cổ họng.
Túc Bảo ra hiệu ok.
Lúc này, cánh cửa phòng bên bỗng kẽo kẹt một tiếng mở ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...