“Mấy người có được ăn học không thế! Chưa được người khác đồng ý đã tùy tiện đụng vào đồ vật cá nhân của người ta là sao?” Ba Kiều Kiều tức giận giật tờ di thư lại.
Tên blogger cọ nhiệt kia đáp trả hùng hồn: “Đối phó với đám không biết xấu hổ, dám ăn bánh bao dính máu con gái ruột của mình như các người thì phải lấy độc trị độc!”
Thật ra cũng chỉ có chính họ mới biết được suy nghĩ thật trong lòng mình thôi, cuối cùng gia đình của Kiều Kiều cãi nhau ầm ĩ với giới truyền thông và blogger.
Cảnh sát cũng tới, sau khi điều tra xong thì phát hiện việc này đúng thật không liên quan gì đến Tô Lạc, là gia đình Kiều Kiều biết anh có tiền nên muốn mặt dày đến vòi vĩnh.
Tô Lạc có thể cho, cũng có thể không cho.
Đám người xem náo nhiệt không ngại ầm ĩ, bên truyền thông, rồi cả nhóm blogger, ai cũng bắt đầu tuôn trào lí lẽ.
Có kẻ nói không thể xem nhẹ nạn lừa bịp này được, nếu không xã hội sẽ rối loạn mất.
Cũng có người bảo ảnh đế Tô giàu sang phú quý, trong nhà nhiều tiền như vậy, gia đình người ta vừa mất con gái đáng thương xiết bao, ít nhiều gì cũng nên cho một chút.
Về phần lời này có bao nhiêu thật lòng hay chỉ cố tình thu hút ánh mắt của quần chúng thì không một ai biết.
Đương nhiên còn có một số fan muốn “bảo vệ anh trai”, hiện giờ đang đánh nhau túi bụi với người nhà Kiều Kiều…
Cuối cùng, chờ đến khi đám họ hàng bà con cô bác tới gây sự của Kiều Kiều bị cảnh sát lôi đi hết thì trận náo loạn này mới kết thúc.
Mẹ Kiều Kiều vẫn gào khóc như trước, chẳng qua tiếng khóc lần này có hơi khác thường, không ai nhìn thấy Kiều Kiều đang bám trên người mẹ mình như quỷ báo thù, khuôn mặt trắng bệch của nó dán sát vào mặt bà ta.
Ba Kiều Kiều cõng tiếng xấu "ăn bánh bao dính máu con gái ruột" trên lưng, còn bị fan của Tô Lạc dập tơi tả, vừa xấu hổ vừa giận dữ mắng lớn ông trời bất công.
Đám thân thích ủ rũ mặt mày, bận rộn cả buổi mà chẳng lấy được đồng nào đã đành, còn vô duyên vô cớ bị người ta mắng chửi té tát, sau này về thị trấn đoán chừng bà con đều biết hết cả rồi, bọn họ biết chường mặt đi đâu đây?
Trong lòng mỗi người đều ôm oán giận, hận Tô Lạc có tiền nhưng lại keo kiệt bủn xỉn!
...
Túc Bảo lắc đầu: "Thế giới của người lớn phức tạp quá à!”
Bé nhìn balo thú cưng trong suốt, híp mắt cười hỏi: “Có đúng không, Tiểu Ngũ ơi, ông nội rùa ơi?”
Tiểu Ngũ giẫm lên mai rùa, ngoẹo cổ nhìn Túc Bảo: “Đúng đúng đúng! Chiến thuật thành thị thiệt là thâm, tui phải về nông thôn; nông thôn đã cải cách, chiến thuật sâu tựa biển~ Hây da tui về nông thôn, khắp nơi đều là anh lừa tôi gạt~ Hây da lừa gạt~”
Túc Bảo vỗ tay khen ngợi: “Wow, Tiểu Ngũ thật lợi hại!”
Ông nội rùa cạn lời thò đầu ra, Tiểu Ngũ nham hiểm vừa thấy rùa đen thò đầu lập tức lải nhải không dứt.
Rùa đen rụt cổ lại, nó cũng co người trốn ra sau.
Kết quả, rùa đen cảm giác con chim đáng ghét kia bay đi rồi vừa mới thò đầu ra lại tiếp tục hứng trọn màn lải nhải.
Nó tức nổ phổi, trốn tiệt trong mai không ngoi ra nữa.
Tiểu Ngũ giẫm lên mai rùa, mắng: “Hừ hừ, lão đầu, có phải ngươi không được không~"
Rùa đen: "..."
Túc Bảo cười khúc khích.
So với thế giới phức tạp của người lớn, thế giới của Tiểu Ngũ và ông nội rùa đơn giản hơn nhiều!
Bé ngẩng đầu hỏi: "Cậu tư ơi, bọn họ còn đến đây không ạ?”
Tô Lạc: “Sẽ không đến nữa đâu.”
Muốn áp đặt đạo đức* cho người khác thì cũng phải có mới được, giờ bọn họ chẳng còn “đạo đức”, cũng phát hiện không áp đặt được anh, có lẽ sẽ không tới nữa đâu.
*Tức là dùng các tiêu chuẩn đạo đức của số đông để đánh giá một người hoặc một hành vi nào đó của họ mà bỏ qua các yếu tố khách quan khác.
Ví dụ: Có tiền thì phải đi làm từ thiện, người khác đã nhận lỗi rồi thì phải tha thứ, làm người phải bao dung độ lượng.....
Thậm chí bởi vì cái điện thoại di động và tờ di thư bất ngờ rơi xuống kia mà bọn họ cũng không thể làm mưa làm gió trên mạng nổi, bởi vì sẽ bị người khác mắng đến không ngóc đầu lên mà được thôi.
Tô Lạc ôm Túc Bảo, sải bước vào công ty.
Vất vả lắm mới cướp được nhóc Túc Bảo từ tay Mộc Quy Phàm, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ không trả người dễ dàng đâu.
Hôm nay Tô Lạc mặc một chiếc quần âu thoải mái, phối với sơ mi tơ tằm màu đen, cà vạt tùy tiện treo trên cổ áo, cặp kính mắt gọng vàng trên sống mũi làm điểm nhấn, trong vẻ lịch sự nhã nhặn lại toát lên một chút xấu xa vô lại xen lẫn một tia quý phái.
Một người đàn ông như vậy, trong lòng lại đang ôm cục bột nhỏ trắng mềm, sự tương phản này khiến fan đang chờ ngoài sân nhao nhao thét chói tai.
“Anh trai đẹp quá trời quá đất!”
“Áu áu áu anh ới, em muốn sinh khỉ con cho anh!”
Túc Bảo nằm sấp trên vai Tô Lạc, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cậu tư ơi, tại sao chị kia lại nói muốn sinh khỉ con cho cậu thế?”
Sắc mặt Tô Lạc tối sầm: “Trẻ con không nên hỏi mấy vấn đề lớn lao này.”
Túc Bảo: “Ò… Vậy Túc Bảo hỏi một vấn đề bé xíu xiu thôi được không ạ?”
Tô Lạc nhìn dáng vẻ khoa tay múa chân của bé không khỏi buồn cười: “Chuyện gì?”
Túc Bảo ngây thơ vô số tội: “Tại sao con người lại sinh ra khỉ con ạ? Khỉ con được sinh ra là người hay là khỉ? Có thể nói được tiếng người không? Cũng ăn cơm như chúng ta hay ăn trái cây thế ạ?”
Tô Lạc: "..."
Cục cưng, vấn đề này của con chẳng xíu xiu chút nào hết!
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ co giật, hắn giơ tay chọc đầu Túc Bảo: “Quỷ láu cá!”
Túc Bảo vội vàng ôm đầu, bé thật sự thắc mắc mà, tại sao người lớn đều không trả lời bé thế?
Đường Điền Điền làm ghi chép với cảnh sát xong thì vội vàng đuổi theo sau, gương mặt phát tướng của ông ta nở nụ cười hiền lành y hệt tượng Phật Di Lặc: "Tiểu thư Túc Bảo, con còn muốn ăn bánh ngọt nữa không? Chú tìm một đầu bếp Michelin cho con nhé!”
Túc Bảo lắc đầu: "Không cần! Con đã hứa với bà ngoại mỗi ngày chỉ có thể ăn tối đa một bữa bánh kem thôi, hôm nay con đã ăn rồi.”
Đường Điền Điền: “Vậy… Vậy một bữa của con có thể kéo dài từ sáng đến tối không?”
Túc Bảo: "..."
Bé nhìn Đường Điền Điền, gật đầu sâu xa: “Chẳng trách bụng chú Đường lại bự như thế, áo sơ mi sắp không chứa nổi rồi kìa.”
Đường Điền Điền cười tủm tỉm, không hề tức giận.
Kỷ Trường cắt ngang: “Đừng quên mục đích ra ngoài lần này của chúng ta đấy.”
Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, câu cá, câu cá!”
Cụm từ câu cá này là bé học được từ sư phụ đấy, sư phụ nói đi câu cá không phải là ra hồ câu cá thật mà xem cậu tư như mồi câu, nhử ác quỷ trốn trong bóng tối ra ngoài ánh sáng.
Đường Điền Điền nghe xong lại hiểu thành: Tiểu thư Túc Bảo muốn câu cá?
Có ngay!
Ông ta lập tức lặng lẽ cho người phong tỏa cái đài phun nước phía sau công ty, sau đó đổ mấy thùng cá xuống...
Túc Bảo nhìn ánh mắt “hiền từ” của Đường Điền Điền, hạ thấp giọng giục Tô Lạc: "Đi thôi cậu tư, mau đi đi.”
Tô Lạc: “Con muốn đi đâu?”
Túc Bảo: “Không cần vào trong đâu ạ, cậu tư dẫn con dạo quanh một vòng là được rồi!”
Dứt lời, bé giãy dụa nhảy xuống, thuận tay nắm lấy cà vạt của Tô Lạc, kéo anh chạy về phía trước.
Tô Lạc: “??”
Sao, sao anh cảm giác như tiểu thư dắt chó đi dạo thế nhỉ… Khụ khụ.
Anh lập tức tháo cà vạt ra, lúc trước đã nói với stylist cái cà vạt này hơi thừa thãi rồi mà, nhìn đi, đúng y như chóc.
Sau khi mọi người rời đi, một nữ quỷ mặc áo cưới màu đỏ bay ra từ đám đông người hâm mộ.
Kiều Kiều đã biến thành quỷ dễ dàng xuyên qua lớp bảo vệ, tiến vào tập đoàn Đường Minh Thịnh Thế, tùy tiện bay lượn khắp nơi tìm Tô Lạc.
“Anh ơi…”
“Anh ơi, anh đang ở đâu thế~”
"Anh ơi..."
Tô Lạc ôm Túc Bảo đã thấm mệt bước đi trên hành lang dài đằng đẵng.
"Cuối hành lang rẽ trái là phòng nghỉ của cậu." Anh giới thiệu: "Tuy diện tích không lớn lắm nhưng có thể nghỉ ngơi một lát.
Con mệt chưa?”
Túc Bảo bỗng nói: "Cậu tư, hành lang này quá dài, hai bên đều là phòng, một đường thông đến cuối… Như này gọi là cục xuyên tâm sát* đó.”
*Xuyên tâm sát là chỉ bên trên cửa chính có thanh dầm, mà thanh dầm này từ bên ngoài xuyên thẳng vào cửa chính và vuông góc với cửa chính, thậm chí xuyên qua cả phía trên buồng ngủ và bếp.
Cửa chính chủ về sự nghiệp, xuyên tâm sát rất dễ gây nên những nỗi khổ không thể nói ra, phải ngậm đắng nuốt cay, cố gắng mấy cũng không có kết quả hoặc xảy ra những chuyện lực bất tòng tâm cho gia chủ.
Tô Lạc nhướn mày: "Hả? Cục cưng Túc Bảo của chúng ta còn biết xem phong thủy cơ à? Xuyên tâm sát thì thế nào con?”
Túc Bảo: “Dạ là sẽ gặp ma đó ạ.”
Tô Lạc: "..."
Anh im lặng nói: "Không có khả năng.
"
Giữa ban ngày ban mặt… Sao có thể gặp ma được, quỷ quái trong phim truyền hình đều xuất hiện vào ban đêm thôi.
Trong lúc nghĩ ngợi, Tô Lạc đã rẽ vào khúc cua, ngay lập tức trông thấy Kiều Kiều mặc áo cưới đỏ thẫm đang đứng ngay trước cửa phòng nghỉ của mình.
Nghe thấy tiếng động, nó quay đầu lại, hai mắt trợn tròn, gương mặt trắng bệch vì vui mừng quá độ mà trở nên vặn vẹo.
“À hú~ Anh ới~”
Tô Lạc: !!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...