Mẹ của Kiều Kiều sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng ra.
Bà ta buồn bã nói: “Dì muốn đưa ra cách giải quyết, không phải một cuộn băng dính!”
Túc Bảo lập tức lấy một cái túi nhựa trong cặp thú cưng ra, nói: “Lẽ nào dì muốn lấy cái túi nhựa này.
” [1].
[1]: Túi nhựa ‘胶袋’ và cách giải quyết có cùng bính âm là Jiāo dài.
Mẹ cô gái nhảy lầu: “…”
Gương mặt hồn nhiên mềm mại của cô bé trước mặt lúc này đang lộ vẻ nghiêm túc….
.
Mẹ của Kiều Kiều nhìn mà rối cả đầu óc.
Một người họ hàng nhà Kiều Kiều đứng bên cạnh to tiếng: “Các người có ý gì hả? Cho một con nhóc ra mặt lừa gạt chúng tôi ư?”
“Đúng, đúng! Chuyện nghiêm trọng thế này mà các người coi như trò đùa! Suy cho cùng thì trong mắt các người, chuyện con cháu nhà chúng tôi tự vẫn chẳng là gì cả!”
Mẹ cô gái nhảy lầu: “Huhuhu, Kiều Kiều đáng thương của tôi! Tôi chỉ cần Kiều Kiều của tôi sống lại thôi….
.
Các người không giải quyết chuyện này thì con gái tôi chết không nhắm mắt được!”
Túc Bảo: “….
”
Họ muốn chị gái chết đi sống lại ư? Không thể ăn nói tùy tiện như vậy đâu!!
Túc Bảo vừa toan lên tiếng thì bị Tô Lạc bế lên.
Tô Lạc nói: “Trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn nha!”
Còn chuyện của quỷ thì….
.
được.
Tô Lạc trao đổi gì đó với Đường Điền Điền.
Sau đó Đường Điền Điền vẫy tay kêu người mang loa và micrô mà các thực tập sinh chuyên sử dụng để khiêu vũ đến.
Ông ta cầm micro, sợ người khác không nghe thấy nên vặn to hết cỡ.
“Alo…?”
Micrô đặt quá gần máy phát âm thanh nên phát ra âm thanh cực kỳ chói tai, mọi người vội vàng bịt tai lại.
Lúc này Đường Điền Điền mới nói: “Đều nghe được hết phải không? Nào, mấy người nói xem muốn giải quyết thế nào?”
Dứt lời, Đường Điền Điền đưa micro đến trước mặt mẹ Kiều Kiều.
Mẹ của Kiều Kiều chỉ biết rằng con gái mình tự sát thì bà ta phải làm ầm ĩ lên, thế nhưng lúc này bỗng nhiên kêu bà ta nói rõ cách giải quyết, bà ta lại chỉ biết ngẩn người.
Cũng đâu thể kêu bọn họ bồi thường tiền được, đòi hỏi vật chất để bù đắp cho cái chết của con gái thì người khác sẽ đánh giá họ thế nào? Chẳng phải người khác sẽ cho rằng nhà họ đem cái chết của con gái ra để đổi lấy tiền bạc ư?
“Tôi….
” Bà ta lắp bắp: “Chúng tôi muốn các người đưa ra cách giải quyết, muốn đòi lại công bằng!”
Đường Điền Điền nhìn ba và mẹ của Kiều Kiều, nói: “Anh chị mất đi con gái, tôi cũng rất buồn.
Thế nên tôi không dám đến tìm anh chị vì sợ hai người sẽ càng buồn hơn, không ngờ anh chị lại đến tận đây làm ầm ĩ.
”
“Muốn giải quyết chuyện này chứ gì?”
Đường Điền Điền xác định lại lần nữa: “Là anh chị yêu cầu tôi đấy nhé?”
“Giờ tôi sẽ giải quyết chuyện này, lát nữa người làm ba mẹ như anh chị đừng hối hận nhé.
”
Một người trong đám người gây sự nói to: “Đừng nói nhảm nữa! Tôi muốn xem các người còn giở thêm trò gì nữa!”
Đường Điền Điền kêu người phát đoạn video trích xuất từ camera của khách sạn.
Thời gian là buổi tối hai ngày trước, Tô Lạc rời khỏi đoàn phim sau khi kết thúc cảnh quay rồi về khách sạn Cissine.
Nửa tiếng sau, một cô gái lặng lẽ vào đăng ký phòng 44 của khách sạn rồi một mình lên phòng.
Hình ảnh cuối cùng mà camera ghi lại được là vào lúc 12 giờ đêm, cô gái nhảy từ tầng 44 xuống.
Đường Điền Điền hỏi: “Nhìn thấy chưa?”
“Từ lúc Tô Lạc về tới khách sạn cho đến khi con gái hai anh chị xảy ra chuyện thì hai người họ hoàn toàn không hề tiếp xúc với nhau!”
Blogger và cánh nhà báo ồ lên rồi lập tức quay ống kính về phía ba mẹ của Kiều Kiều.
Ba Kiều Kiều kích động nói: “Các người làm thế là có ý gì? Chết cũng không chịu thừa nhận hả?”
Đám họ hàng cũng phụ họa theo đuôi: “Đoạn video có thời gian nửa ngày thì chứng tỏ được điều gì? Trước đấy thì sao? Sao không nhắc tới chuyện minh tinh Tô Lạc của công ty các người đùa bỡn tình cảm của cháu gái chúng tôi?”
“Có bản lĩnh thì các người lôi tiếp camera khác làm bằng chứng đi!”
Đám họ hàng này chắc mẩm Tô Lạc không thể đưa đoạn video chứng cứ khác ra, vì fans của anh quá đông, anh cũng không quen Kiều Kiều nhà bọn họ….
Cảm thấy còn có ẩn tình khác, đám nhà báo lại quay ống kính về phía Tô Lạc và Đường Điền Điền.
Tô Lạc mím môi, nói: “Đúng là có chứng cứ thật!”
Trợ lý của anh lập tức lấy bản sao của một video khác ra.
Đây là đoạn video thu thập những hình ảnh Tô Lạc bị quấy rối.
Khi anh đang quay phim ở Kinh Đô, một cô gái bỗng xông bào đoàn phim đòi gặp anh, sau đó cô gái bị bảo vệ đuổi đi.
Không biết vì sao, mỗi lần anh ở khách sạn thì cô gái này đều nắm được thông tin số phòng của anh, sau đó đứng ngoài cửa phòng gõ cửa suốt cả đêm…
Cuối cùng cô gái bị cảnh sát dẫn đi.
Không biết cô gái đó dùng cách thần thông gì mà mỗi lần Tô Lạc rời phòng khách sạn, cô gái đều lẻn vào phòng anh, ăn đồ ăn anh ăn còn thừa, ngủ trên chiếc giường anh đã nằm….
Những tấm hình này đều thu thập lại được từ hình ảnh cô gái chụp ảnh check in.
Chưa kể đến việc cô gái còn gắn thiết bị theo dõi lên xe của Tô Lạc, thuê xe rồi cố tình ép xe anh, v.
v….
Hàng loạt những việc xâm phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của người khác.
Cô gái cũng nhiều lần bị bắt vào đồn cảnh sát.
“Xin lỗi, tuy tôi chưa bao giờ gặp mặt cô ấy nhưng cô ấy rất nổi tiếng trong hội người hâm mộ.
” Tô Lạc đẩy gọng kính, nói tiếp: “Cô ấy là một fan cuồng rất nổi tiếng.
”
Người vây xem bừng tỉnh ngộ.
“Ồ--- Hóa ra là fan cuồng à!”
“Thứ cho tôi nói thẳng, hành vi của fan cuồng đôi khi rất buồn nôn! Như trường hợp của cô gái này đã vi phạm pháp luật rồi đấy!”
“Câm nín luôn, fan cuồng lấy cái chết ra để ràng buộc thần tượng của mình qua những áp đặt đạo đức ư?”
“Gia đình cô gái này cũng thật là, con gái tự sát rành rành do vấn đề của cô ấy và cách quan tâm của ba mẹ cô ấy, thế mà lôi cái chết của con mình ra để gây sự tống tiền, chẳng trách sinh ra được cô con gái như vậy….
”
“Đúng nha, bọn họ đều là kiểu người ích kỷ đến cực điểm.
”
Người nhà Kiều Kiều nhất thời nghẹn họng, mẹ Kiều Kiều suy sụp tinh thần, nói: "Không! Không phải như thế này! Con gái tôi không như thế này!"
Bà ta khóc nói: “Con gái tôi rất ngoan, con bé tuyệt đối không làm ra mấy loại chuyện như vậy, nhất định do cậu đã làm gì đó mới khiến con bé hành động như vậy!”
Ba của Kiều Kiều nhịn hồi lâu mới nhả ra được một câu: “Dù sao con gái tôi cũng chết rồi, các người cậy việc người chết không thể nói ra sự thật nên thích nói gì thì nói hả?”
Tô Lạc: “…”
Túc Bảo: “….
”
Wow, bẻ đôi sự thật bằng lý sự cùn.
Túc Bảo cảm thấy mình lại học thêm được chút kiến thức để đào tạo phế vật…
Mẹ của Kiều Kiều khóc to: “Còn nữa, con gái tôi cố gắng tìm đủ mọi cách để gặp cậu một lần, con bé đáng thương như vậy mà cậu không thể cho nó cơ hội sao?”
Có lẽ gặp được rồi, Kiều Kiều của bà ta sẽ không nhảy lầu thì sao?
Tô Lạc nói giọng lạnh lùng, vô tình: “Vì cô ấy đáng thương nên tôi phải gặp cô ấy rồi dỗ ngọt cô ấy ư?”
“Có phải cô ấy lấy việc nhảy lầu ra đe dọa thì tôi phải cưới cô ấy mới được không?”
Mẹ của Kiều Kiều: “Lẽ nào không được ư? Đó là một mạng người đấy….
Đương nhiên, ý tôi là cậu có thể vờ kết hôn với con bé, dù sao cậu cũng là đàn ông, nào có thiệt gì đâu…”
Mọi người: “…”
Đúng là quá kỳ lạ!
Đám blogger và chó săn còn định nói xằng để dựng chút tin đồn không chính đáng cho Tô Lạc hoặc nói bóng nói gió để thu hút sự chú ý và khuấy động các chủ đề.
Giờ thì khỏi cần nữa, dứt khoát đăng bài về lý sự cùn của ba mẹ cô gái nhảy lầu chẳng phải tin tức càng bùng nổ hơn sao?
Đường Điền Điền nói: “Được rồi, không tin chứ gì? Fan cuồng này quấy rối nghệ sĩ công ty chúng tôi bao nhiêu lần thì bên cảnh sát ắt ghi lại biên bản bấy nhiêu lần!”
Nhưng, ba mẹ Kiều Kiều và đám họ hàng đều bày ra bộ dạng mắt điếc tai ngơ, anh nói mặc anh, tôi cứ không nghe đấy!!
Chắc lại chi tiền để mua chuộc cảnh sát rồi ngụy tạo bằng chứng giả ban nãy đây mà.
Người chết rồi còn bị các người nói ra mấy lời thiếu đạo đức như này, các người không sợ báo ứng ư.
Ngoại trừ việc khiến Kiều Kiều của chúng tôi sống lại ra, các người nói gì cũng là máu lạnh vô tình….
Bla bla….
Mẹ của Kiều Kiều khóc hăng nhất trong đám người gây sự.
Quỷ hồn không còn máu huyết như Kỷ Trường nghe mà huyết áp cũng muốn tăng!!
Bỗng nhiên, Túc Bảo nhìn lên lầu như cảm nhận được gì đó.
Một nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ đang bay dập dềnh trên cửa sổ lầu 7, si mê nhìn Tô Lạc.
Túc Bảo lập tức kéo áo Kỷ Trường, nói: “Sư phụ ơi!”
Kỷ Trường nheo mắt, chau mày không hiểu.
Quỷ hồn trước mắt là lệ quỷ, không phải ác quỷ.
Chuyện gì thế này?
Hắn nói nhỏ: “Túc Bảo, nhìn kỹ nha, hôm nay sư phụ dạy con chiêu thức đối phó không theo lẽ thường….
”
Dứt lời, Kỷ Trường duỗi tay vỗ nhẹ lên mắt mẹ của Kiều Kiều.
Bà ta khóc nhiều đến khó thở, đang ngã vào lòng một bà thím.
Bà ta vừa ngước mắt lên thì trông thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên cửa sổ lầu 7.
Cô ấy đang buông thõng tay, người mặc váy cưới đỏ.
Chân đeo một đôi giày cao gót đỏ không vừa cỡ.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ tươi!
Chính là cô con gái nhảy lầu mấy hôm trước của bà ta!….
Kiều Kiều.
Đồng tử của mẹ Kiều Kiều co rút, tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ bà ta lập tức biến thành tiếng hét.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...