Mộc Quy Phàm ngồi trên sofa, Túc Bảo ngồi xổm trước mặt anh, nắm cổ chân anh để kiểm tra.
Chỉ thấy dấu tay màu xanh tím trên chân của Mộc Quy Phàm sẫm màu hơn, như thể bị ăn mòn dần.
Túc Bảo lấy lá bùa màu vàng ra đốt, sau đó lấy một cái chậu chứa nước, rắc tro của lá bùa vào trong chậu rồi dùng thanh kiếm nhỏ bằng gỗ gụ khuấy đều.
Túc Bảo nắm chân Mộc Quy Phàm đặt chúng vào chậu để rửa chân bằng nước lá bùa.
Cô bé lẩm bẩm: “Chân thối, chân thối to của ba, chân vừa to vừa thối ơi…”
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật.
Anh không có bệnh hôi chân đâu nhé!
Khi nước bùa tạt vào dấu tay xanh tím trên chân, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy đau nhói, sau đó dấu xanh tím dần mờ đi.
Một lúc sau, chậu nước đã chuyển sang màu đen.
“Woa, lệ quỷ đó nha!”
Túc Bảo kinh ngạc: “Lệ quỷ còn không kéo được ba xuống dưới, ba thật quá lợi hại!”
Mộc Quy Phàm: “….
”
Anh nhất thời không phân rõ, rốt cuộc bảo bối đang khen anh hay khen lệ quỷ?
Túc Bảo bưng chậu chạy vào phòng tắm, đổ nước vào bồn cầu, xả nước thải, sau đó lại lấy nửa chậu nước ấm.
Lặp lại hai lần như vậy, chân của Mộc Quy Phàm đã trở lại bình thường.
Túc Bảo lại vớ chiếc áo choàng màu vàng trên lưng cô bé xuống rồi quấn quanh chân Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo bận bịu trước mặt anh.
Cô bé con rất nghiêm túc, ban nãy bưng nước rửa chân cho anh, giờ lại dùng áo khoác lau sạch chân anh.
Mộc Quy Phàm chợt thấy cảm động---- Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được làm ba của ‘chiếc áo bông nhỏ’ biết quan tâm và săn sóc như này.
“Được rồi! Tối nay ba không được cởi tấm vải màu vàng này ra đâu nha!” Túc Bảo vỗ tay nói.
Mộc Quy Phàm gật đầu, giơ tay ẵm Túc Bảo lên: “Cảm ơn bảo bối, con vất cả rồi!”
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, hôn chụt lên má anh một cái: “Không cần cảm ơn nha!”
Giọng nói của cô bé non nớt, đôi mắt to tròn khẽ chớp, gương mặt đáng yêu mềm mại vô cùng.
Túc Bảo bỗng tinh nghịch nhảy phốc lên giường rồi nằm xuống, duỗi thẳng hai chân, vỗ tay vào vị trí bên cạnh.
“Ba ơi mau tới đây, cùng con nằm nào!”
Mộc Quy Phàm phì cười rồi nằm xuống bên cạnh Túc Bảo.
Túc Bảo giơ hai chân lên, dùng đôi tay nhỏ của bé ôm chân đùa nghịch.
Chẳng biết chơi bao lâu, khi Mộc Quy Phàm quay đầu nhìn thì cô bé đã ngủ ngon lành.
Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng đắp cho Túc Bảo một chiếc chăn mỏng, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mũi bé, trầm giọng nói: "Ngủ ngon, cục cưng của ba.
"
**
Vụ việc ba cô gái rớt xuống sông Ung Giang sau một đêm đã lên hotsearch bởi câu nói ‘Tôi đâu nhờ cậu cứu tôi’ của người phụ nữ trung niên.
[Ba cô gái rơi xuống nước, một người đàn ông nhảy xuống sông cố gắng cứu họ.
Mẹ cô gái mắng ‘Tôi đâu nhờ cậu cứu.
’]
[Cô gái trẻ rơi xuống nước chưa rõ sống chết, mẹ cô gái mắng người cứu là đồ đáng chết.
]
[Ba cô gái cùng lúc rơi xuống nước, một người mất tích, mẹ của cô gái mất tích mắng người cứu ‘sao cậu không cứu con gái tôi trước!’]
Những tiêu đề trên đều bùng nổ trên mạng, quần chúng ăn dưa vừa đọc được tin tức đã như bị tăng xông, hết người này tới người khác giận dữ để lại bình luận chỉ trích mẹ cô gái mất tích.
Bình luận càng nhiều thì càng hot, chẳng mấy chốc mức độ phổ biến của tin tức này đã bùng nổ trên mạng xã hội.
Thượng Thanh Bắc đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để bắt được tin nóng.
Khi tin tức vụ việc ở sông Ung Giang tung lên mạng, gã lập tức đánh hơi được như ruồi nhặng ngửi thấy mùi trứng thối, bám theo điểm nóng này.
Gã ta làm vài video để bình luận về vụ việc rớt sông, chỉ trích bà mẹ mất con là kẻ áp đặt đạo đức.
Nhưng….
Quá nhiều blogger cọ nhiệt, Thượng Thanh Bắc hoàn toàn không kéo được nhiệt về video của mình.
Dù số lượt like cao hơn các video khác của gã nhưng lượt like video vẫn chưa vượt quá một nghìn, số lượt xem trong cũng chỉ khoảng 200.
000 đến 300.
000.
Độ hot của video cỡ này thì đến một ngụm canh Thượng Thanh Bắc cũng chẳng có mà húp.
Gã chợt nảy ra một ý tưởng: “Mình có thể làm ngược lại!”
Gã thận trọng đổi sang tài khoản phụ, khi cư dân mạng đều lên tiếng chỉ trích bà mẹ của cô gái mất tích thì gã lại phát biểu ủng hộ người phụ nữ trung niên.
[Đúng, không sai, nếu anh đã cứu hai cô gái kia thì tại sao không cứu cô gái còn lại dưới sông? Muốn cứu thì phải cứu cả ba chứ! Làm như anh mẹ của cô gái bị bỏ lại sẽ lòng cỡ nào hả?]
[Tôi thấy mẹ cô gái mất tích mắng không sai, nếu không có bản lĩnh thì đừng xuống nước cứu người, nếu 3 cô gái cùng chết thì ít ra bác gái trung niên kia cũng thấy cân bằng hơn.
]
Bình luận hủy tam quan này quả nhiên thu hút vô số người nhảy vào chửi mắng.
Cư dân mạng : [Đúng là hủy hoại tam quan! Đây là lời mà con người có thể thốt ra ư?]
Cư dân mạng : [Bloogger tên Lưu Thương ơi, có phải não anh chưa phát triển không? Hậu môn của người ta mọc ở mông, còn của anh mọc ở miệng ---- Miệng phun đầy phân!]
Cư dân mạng : [Câm nín với thể loại này, đúng là đồ thần kinh!!]
Đọc được bao bình luận chửi rủa mình, Thượng Thanh Bắc lại vô cùng phấn khởi!
Vốn dĩ app mà gã tham gia không phân biệt bình luận là khen hay chửi mắng, chỉ cần có bình luận ắt sẽ tạo nên nhiệt.
Người khác mắng càng hăng thì gã càng phấn khích!!
Thế nhưng, Thượng Thanh Bắc chưa hưng phấn được bao lâu thì gió bỗng đổi chiều!!
Trong vụ việc ba cô gái rớt sông đêm qua, chỉ cứu được 2 cô gái và vớt được một xác chết nam.
Cô gái thứ ba như đã bốc hơi khỏi thế gian, tìm hoài không thấy.
Ngày một nhiều blogger đến livestream bên sông Ung Giang, quay lại công cuộc trục vớt thi thể của đội cứu hộ, các đoạn livestream đều đang tăng độ hot.
Thượng Thanh Bắc không nói hai lời, dứt khoát chuẩn bị thiết bị rồi chạy tới sông Ung Giang.
Lúc này, bờ sông Ung Giang rất đông đúc, bao người tụ tập lại để xem các blogger livestream.
Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo đứng bên ngoài đám đông, Túc Bảo vươn cổ nhìn.
Thấy cô bé vất vả, Mộc Quy Phàm đặt bé cưỡi lên cổ mình.
“Xa quá nhìn không tới chỗ đó.
” Túc Bảo khum bàn tay nhỏ bé của mình trên lông mày, nhìn ra bên ngoài.
Mộc Quy Phàm bỗng lấy ra một chiếc kính viễn vọng nhỏ rồi đưa cho Túc Bảo.
Túc Bảo ồ lên: “Ba ơi, túi của ba là túi thần kỳ của Đôrêmon à? ”
Mộc Quy Phàm: “Ừm, con cần gì nữa nào?”
Túc Bảo lập tức nói: “Kẹo mút ạ!”
Mộc Quy Phàm xoay tay rồi lấy cho Túc Bảo một cây kẹo mút vị dâu.
Túc Bảo mừng rơn, vừa ngậm cây kẹo mút trong miệng vừa dùng kính viễn vọng nhìn dòng sông.
Ba chiếc thuyền trục vớt thi thể đang xuôi ngược trên sông, xa hơn còn có hai chiếc nữa cũng đang tìm kiếm.
Vụ việc lần này đẩy lên hotsearch nên ‘bên trên’ cực kỳ coi trọng kết quả tìm kiếm.
“Giờ là ban ngày, chẳng có gì hết!” Túc Bảo nói: “À ba ơi, xác chết nam kia cụ thể là sao ạ?”
Mộc Quy Phàm đáp: “Cảnh sát vẫn đang điều tra thêm.
”
Có điều chuyện này sao làm khó được anh?
“Ba điều tra qua rồi, xác chết nam là của một cậu thiếu niên 18 tuổi.
Tối qua cậu ta đi qua sông, thấy người rớt xuống nước nên đã nhảy xuống sông cứu người không chút do dự.
”
Tiếc thay, chỉ cứu được hai cô gái, chàng trai cũng mất mạng.
“Kỳ lại ở chỗ, rõ ràng cậu ta mới rơi xuống nước, nhưng khi nắm được cánh tay cậu ta thì cảm giác cực kỳ nhớp nháp và trơn trượt, như thể đã ngâm nước vài ngày.
”
Nếu Mộc Quy Phàm không tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên nhảy xuống cứu người trong camera quay lại bên đường, chắc chắn anh sẽ không tin xác chết nam kia là thi thể của cậu thiếu niên hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Túc Bảo nói: “Lạ thật….
”
Có đúng là 3 cô gái rớt xuống hồ thật không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...