Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm vô cùng kinh ngạc, đầu kêu ong ong, hai người hoàn toàn không dám tin vào những gì mình trông thấy.

Mọi thứ đều vượt quá nhận thức của họ.

Túc Bảo giải thích: “Sau khi mất, mẹ con đã biến thành quỷ hồn, sư phụ nói mấy ngày trước mẹ chuẩn bị đi đầu thai nhưng xảy ra chút sự cố nên đã biến thành nhiều mảnh vụn và mất tích, sau đó mẹ bám trên người chị gái này để quay lại nhà chúng ta.


Tô Cẩm Ngọc không sao nhớ ra được, đau đầu nói: “Là như vậy ư…Tôi không nhớ được gì hết…”
Túc Bảo đáp: “Dạ, vì linh hồn biến thành nhiều mảnh vụn nên mẹ không nhớ được quá khứ cũng là lẽ thường tình.


Trước giờ Tô Nhất Trần luôn là người trầm ổn, lúc này anh đang mím chặt môi, sống lưng thẳng tắp.

Đúng là Ngọc Nhi!
Là cô em gái chết trong cô độc ở Nam Thành, là em gái mà họ chưa kịp nói lời tạm biệt….

.

“Ngọc Nhi…” Giọng Tô Nhất Trần nặng nề: “Là lỗi của anh cả….

Anh cả không bảo vệ được em.


Tô Nhạc Phi trợn mắt, không thể tin được mà nói: “Anh cả, chuyện như này mà… anh, anh cũng tin ư?”
Tô Nhất Trần kiên định đáp: “Anh tin.


Chỉ cần là lời Túc Bảo nói, chỉ cần Ngọc Nhi trở lại…Anh đều tin hết.

Tô Ý Thâm nhìn những gì hiện ra trước mắt, chợt cảm thấy hoang đường đến cùng cực.

Tô Nhạc Phi nóng nảy giật máy quay trên tay Tô Tử Du: “Tử Du, có phải cái này được ghi hình từ trước, người đàn ông mặc áo choàng trắng trong hình tên Kỷ Trường gì đó cũng là diễn viên đóng đúng không?”
“Còn có Ngọc Nhi nữa, cái này cũng do con dùng kỹ xảo gì đó để đùa dai với mọi người đúng không?”
Thấy Tô Nhạc Phi thô lỗ giật lấy máy quay phim rồi lật đi lật lại, thậm chí còn muốn rút mấy thanh tín hiệu cực từ ở phía trên ra, Tô Tử Du cuống quýt cướp lại máy quay.


“Chú năm, là thật đấy! Thật đấy ạ!”
Tô Tử Du xót xa ôm máy quay phim của mình!
Tô Ý Thâm ấn tay lên vai Tô Nhạc Phi: “Anh năm, trước tiên bình tĩnh nghe Túc Bảo nói hết đã.


Tô Nhạc Phi kìm nén sự khó chịu trong lòng rồi nhìn về phía Túc Bảo.

Túc Bảo nói tiếp: “Hiện không nhìn thấy các mảnh vụn từ linh hồn của mẹ con, nhưng chỉ cần tìm đủ mảnh vụn đó, mẹ con sẽ nhớ lại tất cả và có thể đi đầu thai!”
Tô Nhất Trần nheo mắt, nhạy bén bắt được thông tin quan trọng trong lời của Túc Bảo---- Gặp sự cố nên hóa thành nhiều mảnh vụn.

“Tại sao Ngọc Nhi lại biến thành mảnh vụn?” Tô Nhất Trần hỏi.

Túc Bảo sửng sốt, đúng nha, sư phụ chỉ nói mẹ gặp sự cố ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc là sự cố gì?
Cô bé nhìn Kỷ Trường.

Kỷ Trường ho một tiếng, nói: “Túc Bảo, con còn nhớ dạo trước sư phụ xuống địa phủ đi họp không? Lúc ấy sư phụ dẫn theo mẹ con lên trần gian…Sau đó…”
Hắn một năm một mười kể lại chuyện ngày hôm ấy.

Dù sao cũng không che giấu được chuyện này, chi bằng thành thật khai ra sớm.

Đùa gì chứ, Túc Bảo là diêm vương tương lai đấy nha…Ai dám giấu giếm điều gì.

“Tóm lại sư phụ cũng không rõ rốt cuộc vì lý do gì mà mẹ của con lại bị cuốn sổ vỗ cho hồn bay phách tán!”
Sau khi nghe lời này, đám người Tô Nhất Trần nhất loạt nhìn về phía Kỷ Trường.

Nhìn chằm chằm----
“Sư phụ, lúc trước sư phụ nói thức đêm tăng ca là gạt con à?”
Kỷ Trường vuốt mũi, nói: “Là lỗi của sư phụ…”
Chờ chút.

Lỗi của hắn ư?
Kỷ Trường bỗng phát hiện ra, sau chuỗi logic này…Hết tất thảy đều quy về lỗi của hắn?
Vì hắn mềm lòng nên đồng ý đưa Tô Cẩm Ngọc lên trần gian, cũng vì hắn vô ý vỗ nhẹ nên cô ấy hồn bay phách tán.

m dương cách biệt thế nào, hồn thể không nguyên vẹn của Tô Cẩm Ngọc lại bám lên thân thể Tô Tiểu Ngọc.


Túc Bảo với Tô Tiểu Ngọc tình cờ gặp gỡ, sau đó tiểu diêm vương trông thấy mẹ của cô bé…
Tóm lại, kết quả này do hắn gây ra!! Hoàn toàn không liên quan tới tiểu diêm vương!
Dù tiểu diêm vương gặp lại mẹ mình thì cũng không phải do cô bé dùng quyền lực riêng, mà chỉ là tình cờ gặp gỡ trong quá trình bắt quỷ mà thôi….

“! ”
Được thôi, lý lịch trích ngang của tiểu diêm vương không thể để lại chỗ sơ hở cho kẻ khác bắt chẹt, cho nên Kỷ Trường vô duyên vô cớ trở thành ‘Quỷ hiệp gánh tội giúp.


Sau giây phút muộn màng, Kỷ Trường phát hiện ra trên đầu hắn đang đội một cái nồi cực lớn.

[1].

[1]: ‘Đội cái nồi’ ý chỉ gánh tội giúp.

Kỷ Trường nhìn Túc Bảo đăm đăm: “Nói thật đi, trước khi tiểu diêm vương ngài đầu thai vào thân phận Túc Bảo, những chuyện này đã được sắp đặt sẵn rồi đúng không?”
Túc Bảo mù mờ: “Sư phụ, người đang nói cái gì vậy?”
Kỷ Trường: “….


Cục bột nhỏ trước mặt hắn vẫn mờ mịt không hiểu hắn nói gì, đôi mắt đẹp của cô bé rất trong sáng, không nhiễm chút bụi trần.

Kỷ Trường lập tức cảm thấy thất bại.

Bỏ đi, tiểu diêm vương bây giờ chỉ là cô bé 4 tuổi thôi!
Cô bé thật sự không hay biết gì.

Diêm vương xấu bụng đáng chết lại bẫy cấp dưới là hắn rồi!
Kỷ Trường đỡ trán: “Bỏ đi…Việc chúng ta cần làm là nghĩ cách tìm các mảnh vụn hồn phách của mẹ con.


Hắn nhìn Tô Cẩm Ngọc, hỏi: “Tô Cẩm Ngọc, cô nghĩ kỹ lại xem, thật sự không nhớ gì hết hả? Đây là con gái cô, đây là anh cả, anh năm và anh tám của cô.


Kỷ Trường nhìn về phía Mộc Quy Phàm đang dựa vào khung cửa… Thôi bỏ đi, người này không đáng nhắc tới.


!!!!
Mộc Quy Phàm: “…?”
Tô Cẩm Ngọc trầm mặc lắc đầu: “Không nhớ gì hết.


Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy tim đau nhói.

Cô em gái được họ nâng niu trong lòng bàn tay đã chết thảm ở một nơi xa lạ, bây giờ còn quên sạch mọi thứ.

“Đừng sợ, dù mảnh vụn hồn phách em bay tới đâu thì anh cả cũng nhất định tìm được.

” Tô Nhất Trần kiên định nói.

Tô Ý Thâm nói: “Chúng ta cần làm gì?”
Chỉ cần giúp em gái anh khôi phục trí nhớ, kêu anh ấy làm gì cũng được!
Nhìn Tô Cẩm Ngọc trong hình ảnh từ máy quay phim, cậu năm thô lỗ không khỏi đỏ mắt.

Kệ mẹ khoa học gì đó đi!!
Chỉ cần em gái anh có thể trở về, nói gì anh cũng nguyện ý tin hết!
“Em gái đừng lo…Anh năm sẽ ở bên em, có chuyện gì ở phía trước thì các anh cũng sẽ xông lên!”
Túc Bảo nhìn cậu cả rồi lại nhìn cậu năm và cậu út, hai mắt bé lấp lánh sáng ngời, bé nói to: “Được nha! Cùng xông lên!”
Tô Cẩm Ngọc: “…”
Tô Nhạc Phi siết tay thành quyền: “Lên núi đao xuống biển lửa cứ để anh!”
Túc Bảo cũng siết nắm đấm: “Để con để con!”
“Phạm húy hay phạm quy tắc gì thì anh cũng làm được!”
Túc Bảo vỗ ngực: “Làm được làm được!”
Mọi người: “…”
Tô Cẩm Ngọc cảm thấy trái tim mềm nhũn.

Tuy không quen những người này, hoặc có thể nói là mới quen.

.

Nhưng cô luôn cảm thấy như đã quen rất rất lâu rồi….

Sao có thể không lay động đáy lòng?
Mấy người ‘anh trai’ này thật sự rất thương yêu cô.

Còn có ‘cô con gái’ này nữa…
Tô Cẩm Ngọc hít sâu một hơi, cười nói: “Cùng nhau tìm mảnh vụn!”

Có những người thân tốt như này thì cô cũng mong sớm ngày nhớ ra họ.

Tô Cẩm Ngọc phì cười, nhìn Túc Bảo mềm mại đáng yêu, nói: “Ôi, cứ tưởng bỗng dưng có thêm một cô con gái, chẳng ngờ có thêm cả ba người anh trai…”
Tô Nhạc Phi uốn nắn: “Không, đâu chỉ có thêm ba anh trai.


Tô Ý Thâm nhấn mạnh: “Có thêm 8 người anh trai và ba mẹ.


Túc Bảo lập tức giơ tay: “Còn có sư phụ!”
Cô bé hơi khựng lại rồi bồi thêm một câu: “Còn có Tiểu Ngũ và cụ rùa.


Tô Cẩm Ngọc: “…”
Nhìn đám người tràn đầy năng lượng trước mắt, Kỷ Trường nhất thời câm nín.

Hắn mở cuốn sổ ra, lẩm bẩm rồi viết gì đó vào sổ.

Tô Tử Du đứng bên cạnh nhìn trái ngó phải, rõ ràng cậu bé vẫn có hứng thú với X và Y hơn…
Ban nãy nhiều quỷ hồn như vậy…Có phải lần này hồ lô linh hồn của em gái cậu có thể lấp đầy một nửa rồi không?
Mộc Quy Phàm ‘không đáng được nhắc đến’ vuốt mũi: “Mọi người nói chuyện tiếp đi nhé.


Anh lặng lẽ ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Phải tìm được những mảnh vụn linh hồn…
Xem ra phải làm một đạo sĩ, nếu không anh chẳng thể giúp được gì khi tiểu Túc Bảo ngoan của anh cần sự giúp sức.

Mộc Quy Phàm lấy di động bấm số, thờ ơ nói: “Alo, tôi muốn từ chức.


Người ở đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó kích động nói một tràng, chỉ thoáng nghe thấy người đó hỏi Mộc Quy Phàm muốn làm gì.

Mộc Quy Phàm đáp: “Lãnh đạo, tôi muốn làm đạo sĩ.


Người ở đầu dây bên kia: “….


Người đâu, đập chết cậu ta giúp tôi đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui