Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Túc Bảo duỗi một ngón tay nói…

“Chỉ binh chỉ tướng, chỉ đến ai người đó là kẻ đại ngốc…”

“Ở bên này!” Túc Bảo ngẫu nhiên chỉ một phương hướng.

Khóe miệng của các ác quỷ co giật.

Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm phát ra từ hướng Túc Bảo đang chỉ.

Lòng Túc Bảo thắt lại: “Là sư phụ!”

Quỷ nhu nhược bế Túc Bảo lên và nói: “Đi thôi!”

Nó nhanh chóng đi theo hướng mà Túc Bảo chỉ định.

Các ác quỷ khác lập tức đi theo mà không hỏi bất kỳ câu hỏi không cần thiết nào.

Điều thứ hai trong hệ thống hỗn hợp là bất cứ điều gì lão đại Túc Bảo nói đều đúng, ngay cả khi lão đại chỉ là một đứa bé bốn tuổi!

Túc Bảo nhìn mợ cả, muốn tụt xuống nhưng quỷ nhu nhược ôm chặt không chịu buông.


Bé đành phải nằm trên vai quỷ nhu nhược nói: “Mợ cả, theo sát nha.”

Diêu Linh Nguyệt khập khiễng bước đi, cô nhìn chằm chằm vào Túc Bảo, Túc Bảo đi đâu cô theo tới đó.

Mặt đất ngày càng thấp hơn và dường như nó càng lún sâu vào lòng đất hơn khi người cùng ác quỷ đi xuống.

“Con có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng đường không…” Quỷ hồ đồ hỏi: “Càng lúc càng đi sâu xuống lòng đất hơn.”

Quỷ mít ướt nhìn xung quanh rồi nói: “Nếu chúng ta đang tìm kiếm âm mạch thì đương nhiên nên đi xuống, không sai đâu.”

Quỷ hồ đồ: “…Ồ.”

Nói cũng đúng.

Không biết đi bao lâu, dưới lòng đất càng ngày càng lạnh, ngay cả đám quỷ nhu nhược không cảm nhận được nhiệt độ cũng cảm thấy lạnh.

“Lạnh à?” Quỷ nhu nhược ôm chặt Túc Bảo, nhớ tới việc mình không có hơi ấm, chi bằng đưa Túc Bảo cho Diêu Linh Nguyệt ôm.

Nó bất đắc dĩ phải rời xa Túc Bảo, giao bé cho Diêu Linh Nguyệt.


Dù là xác sống nhưng cô ấy vẫn có 15 độ…

Diêu Linh Nguyệt 15 độ· vươn tay ra.

Nhìn thấy cô đầy vết thương, Túc Bảo lắc đầu nói: “Mợ cả, anh Phan, con không lạnh.”

Quỷ nhu nhược nghi hoặc nhìn Túc Bảo: “Thật sao?”

Cậu không thể quên được hình ảnh Túc Bảo run rẩy khi cậu và đám ác quỷ vừa thoát ra khỏi hồ lô.

Còn có tiếng khóc nức nở của bé khi trông thấy chúng!

Tim quỷ nhu nhược vẫn đau khi nghĩ về chuyện đó.

Nhưng bây giờ hình như Túc Bảo thật sự không lạnh, bởi vì bé không hề run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Và vết thương đã được chữa lành… quỷ nhu nhược liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của Túc Bảo.

“Chúng ta tới rồi.” Quỷ đào hoa bỗng lên tiếng.

Quỷ hồ đồ toan hỏi sao ngươi biết chúng ta đã tới nơi.

Nhưng khi nó vừa quay đầu lại thì lập tức câm miệng!

Trước mặt nó có một con “rồng” cuộn tròn nhưng chỉ nhìn thấy được cái đuôi của con rồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận