Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Thế này thì không bình đẳng rồi! Tô Tử Du cảm thấy mình không giải quyết được vấn đề này!
Sau đó, Túc Bảo hỏi: “Có phải mợ cả ngồi xổm trên bãi cỏ và lén lút ị giống như những gì được chiếu trên TV không?”
Tô Tử Du lập tức nhớ tới câu nói của cô bé trên TV: “Cậu tới đây để ị phải không?”
Cậu thậm chí còn tưởng tượng mẹ mình đang ngồi xổm trên bãi cỏ…
Ôi!
Tô Nhất Trần đen mặt, anh nhìn các món ăn trên bàn… cùng vẻ mặt của những người phục vụ và đầu bếp.
Anh hơi xấu hổ.
Quả nhiên trẻ con không biết kiêng kỵ điều gì….
“Khụ……”
Cậu cả vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhướn mày bình tĩnh hỏi: “Đồ ăn đã dọn xong chưa?”
Đầu bếp trưởng nhanh chóng nói xin hãy bình tĩnh và đi xuống vội vàng.
Nếu người khác bàn tán chuyện vớ vẩn trong khi ăn, đặc biệt là khi anh ta đang phục vụ đồ ăn… anh ta chắc chắn sẽ cho rằng người kia không được giáo dưỡng tốt.
Nhưng người trước mặt anh ta chính là Tô tổng và thành viên nhà họ Tô.
Bếp trưởng cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả—
Vì vậy có đôi khi, trong mắt một số người, giáo dưỡng của người khác thực ra gắn liền với tiền bạc và địa vị…
Tô Nhất Trần thấp giọng nói: “Túc Bảo, Tiểu Du, ở nơi công cộng không nên nói chuyện này, đặc biệt là nhà ăn.”
Nếu bà cụ Tô biết, có lẽ bà sẽ chặt anh bằng tay không ngay bây giờ!
Túc Bảo và Tô Tử Du nhanh chóng im lặng.
Túc Bảo thì thầm nói: “Xin lỗi, cậu cả…”
Tô Nhất Trần đặt miếng bít tết đã cắt trước mặt bé, ấm áp nói: “Không sao đâu. Túc Bảo là một cô bé lịch sự, sau này con sẽ ghi nhớ lễ nghi khi ăn, đúng không nào?”
Lúc sống trong trang viên nhà họ Tô, Túc Bảo nghĩ gì nói nấy, dù sao sống ở nhà mình cần gì phải chú ý mấy phép tắc mệt mỏi làm gì.
Nhưng khi ra ngoài thì khác.
Túc Bảo nghiêm túc gật đầu, bé đã nhớ kỹ.
Bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, sau này nhất định phải cẩn thận không được nói những lời thô lỗ ở nơi công cộng, nếu không người khác sẽ nghĩ bà ngoại và cậu cả đã dạy dỗ bé không tốt.
Diêu Linh Nguyệt nặng nề gật đầu, cô cũng đã nhớ và học được một từ mới…
Ăn tối xong, bà cụ Tô đến đón Túc Bảo.
“Chơi vui không con?” Bà cụ Tô âu yếm ôm Túc Bảo, hai người mới xa nhau hai tiếng đồng hồ nhưng bà đã nóng lòng muốn quay lại, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc đi mua sắm với người bạn già thân thiết của mình.
Mặt Túc Bảo hồng hào, bé đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, càng nhìn càng thấy ngoan ngoãn đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...