Mọi người đều nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Diêu Linh Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào bàn thì bất ngờ phát hiện dưới vỏ có một quả anh đào chưa ăn.
Cô ấy lập tức nhặt lên cho vào miệng, bụp bụp bụp…
“Quên đi…” Tô Tử Chiến đau đầu nói: “Cái này sẽ trở thành một bí ẩn chưa có lời giải trong thế giới…”
Nhìn mẹ thế này hỏi cũng không được.
Sau khi quỷ thích khóc trả lời xong, Túc Bảo bỏ quỷ thích khóc lại vào hồ lô, lúc này trong hồ lô lại có thêm một ác quỷ khác.
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ xui xẻo, quỷ hồ đồ, nữ quỷ áo cưới, dì xấu xí, tiểu lệ quỷ và một con quỷ giả nhân giả nghĩa đang bị giam, thêm quỷ thích khóc thì tổng cổng có chín con quỷ.
Tô Tử Chiến nhìn sách, có chút mơ hồ, lâu như vậy rồi mới có chín con quỷ…
Tất cả những con khác đều bị tiêu diệt và trở thành đồ ăn nhẹ cho hồ lô linh hồn.
Cộng hết toàn bộ số lượng nó đã ăn bây giờ hồ lô linh hồn mới đầy một nửa, chết tiệt…
Tô Tử Chiến đột nhiên trở nên lo lắng, cảm giác như bài thi chỉ được 50 điểm, bài toán chỉ làm được một nửa, tín hiệu nghe tiếng Anh bị cắt nửa chừng.
Cần bao nhiêu linh hồn nữa để lấp đầy nó… Cậu đang viết và vẽ vào sổ tay của mình.
Tô Nhất Trần đứng lên nói: “Nói xong chưa? Có đói không?”
Dừng một chút, anh nhấn mạnh: “Túc Bảo, cậu hỏi, hai đứa có đói không?”
Túc Bảo sờ bụng nói: “Có một chút ~”
Tô Nhất Trần giúp cô bé mặc áo khoác, ngồi xổm xuống kéo khóa cho cô bé, đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ lên.
Sau đó lại ấm áp nói: “Đi thôi, cậu sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, trong đó có kem.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên, “Dạ, dạ dạ!”
Cô bé nắm tay Tô Nhất Trần nhảy lên nhảy xuống.
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên nói: “Cậu cả ơi, nếu sau này Túc Bảo có chết thì cậu cạ đừng tìm người khóc thuê nhé!”
Lòng Tô Nhất Trần thắt lại, anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.
Cô bé nở nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt, đôi mắt biết cười mở to sống động.
Anh im lặng một lúc: “Ừ, cậu không tìm.”
Nếu cô bé thật sự không còn ở đâu, đâu cần tìm người khóc thuê, tất cả người nhà họ Tô đều sẽ khóc thành sông…
Túc Bảo gật đầu trấn an: “Đúng vậy, Túc Bảo hi vọng các cậu, ông bà, anh chị em đều được hạnh phúc. Đừng buồn vì Túc Bảo đã chết.”
Giống như lần trước mẹ bị lạc, bà ngoại buồn đến mức không dậy nổi.
Bé không muốn như vậy, chết thì cũng chết rồi.
Túc Bảo nhấn mạnh: “Con mong rằng khi con chết, mọi người sẽ vui vẻ cười đùa và thắt một chiếc nơ màu hồng trước mộ của con”.
Tô Nhất Trần “…”
Sau khi bắt được quỷ mít ướt, Túc Bảo đã nghĩ đến công việc người khóc đám tang chuyên nghiệp.
Trước đây nó có thể kiếm được hai đến ba trăm ngàn tệ một năm, dù điều này không thể tách rời khả năng đặc biệt của quỷ mít ướt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...