Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Khúc Hưởng: “…”
Anh ấy cho rằng trọng điểm là Bà cụ Tô.
Dù sao đó cũng là mẹ ruột mà!
Chậc chậc, Tô tổng đúng là cuồng cháu gái – dù tiểu thư Túc Bảo không phải là con gái của Tô tổng nhưng cô bé thực sự còn thân thiết hơn con gái của anh.
Tầng dưới.
Quỷ mít ướt dùng hết sức lực để khống chế Ngô Tư Cần trốn thoát, nó thở phào nhẹ nhõm: May quá may quá, chạy được rồi!
Linh hồn của nó ngày càng yếu đi, nó nằm trên đầu Ngô Tư Cần mút mạnh.
Năng lượng đen vô hình liên tục tuôn ra từ cơ thể Ngô Tư Cần, một đầu năng lượng đen nối với quỷ mít ướt, đầu còn lại nối với cổ Ngô Tư Cần.
Quỷ mít ướt nhoài người trên lưng Ngô Tư Cần như đang uống trà sữa trân châu.
Ngô Tư Cần nhớ lại chuyện phát sinh trong sáng nay, không biết vì sao lại cảm thấy muốn khóc.
“Mình thật ngu ngốc, làm không được việc gì hết.” Cô ấy nức nở: “Ngay cả dũng khí đi lên xin lỗi Tô lão phu nhân cũng không có… Mình thật vô dụng.”
“Trong công ty mọi người đều không thích mình. Mình làm việc rất chăm chỉ, nhưng họ càng ngày càng ghét mình và không nể nang mình chút nào.” Ngô Tư Cần lầm bầm lầu bầu và thút thít: “Tại sao thế giới này lại bất công như vậy…”
Cô ấy tủi thân, trốn vào góc khóc thầm.
Cô ấy càng khóc thì quỷ mít ướt càng hạnh phúc.
Thật tuyệt… quả nhiên cần có một ký chủ!
Quỷ mít ướt cảm thấy tà khí vừa tiêu hao một nửa lập tức quay trở lại, tuy ít hơn trước đây một chút nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
“Sau ngày hôm nay, nhanh chóng khống chế Ngô Tư Cần từ chức và chạy trốn…” Quỷ mít ướt lập ra kế hoạch, “Chắc chắn không thể ở lại Tô Thị lâu!!”
Hôm nay nó đã may mắn thoát được một kiếp nạn.
Đang suy nghĩ, quỷ mít ướt chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Này, dì trốn một mình ở đây làm gì vậy?”
Khi quỷ mít ướt ngẩng đầu lên thì sợ hãi đến độ suýt chút nữa hồn bay phách tán.
Nó không cần ký chủ nữa, nhấc chân chạy trốn!
Một giây tiếp theo, Túc Bảo vỗ nhẹ nó rồi nói: “Gọi ba đi nào!”
Mọi người: “…?”
Ngô Tư Cần lơ mơ nói: “Ba…Ba?”
Quỷ mít ướt cũng ngơ ngác, Túc Bảo chỉ vỗ nhẹ một cái mà nó không thể chạy trốn được nữa!?
Sở dĩ nó có thể sống sót an toàn nhiều năm như vậy hoàn toàn là nhờ nguyên tắc ‘chạy trốn’.
Hễ nghi ngờ lập tức bỏ chạy!
Nếu có gì đó không ổn, hãy chạy!
Nếu thấy người trước mặt trông quen quen nhưng không nhận ra thì cũng chạy!
Nó rất chuyên nghiệp trong việc chạy trốn.
Nhưng hôm nay nó đã thất bại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...