Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Ngẫm nghĩ kỹ thì đám quỷ chưa bao giờ hỏi quỷ hồ đồ nguyên nhân cái chết của nó.
Quỷ hồ đồ đáp: “Chuyện này… chuyện dài lắm, ta không kể nữa đâu.”
Đám quỷ thúc giục: “Kể đi! Chuyện dài mới hay chứ, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian mà!”
Túc Bảo nằm trên giường, quay mặt vào giường để kiểm điểm, vừa nghe vậy vội quay đầu lại, nói: “Đúng, đúng, chú đã chết như thế nào, con quên chưa hỏi đó!”
Quỷ hồ đồ lẩm bẩm một hồi rồi nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Khi tăng ca lúc nửa đêm, ta quên mất việc mình đã trộn paraquat vào Coca trong tủ lạnh nên uống ừng ực một chai rồi bỏ mạng. ”
Đám quỷ: “?”
Túc Bảo: “?”
Bé phát hiện quay mặt vào giường để kiểm điểm khó chịu quá, mặt vùi vào ga trải giường lâu rất khó thở.
Sau đó bé trở mình, hướng mặt lên trần nhà và tiếp tục kiểm điểm – làm vậy không coi là gian lận, phải không?
“Tại sao lại trộn paraquat với coca?” Bé tò mò hỏi.
Qủy hồ đồ thở dài, “Ta bị ép buộc.”
“Ta là một người đàn ông tuổi trung niên. Thị trấn nơi ta ở hơn mười năm trước thực ra khá giàu có, tuy ta không có rất nhiều tiền nhưng vẫn có nhà riêng trong trấn. Nhà ta có tủ lạnh, TV và máy tính.”
Vào thời điểm đó, nhà nào tậu được chiếc máy tính là oách lắm rồi, khi đó hoạt động kinh doanh phổ biến nhất trong trấn là quán cà phê Internet, mỗi con đường, mỗi con ngõ trong toàn trấn đều có một quán cà phê Internet.
Quán cà phê Internet luôn có các thiếu niên thiếu nữ còn đi học tới chơi, họ chơi trò Miracle, khiêu vũ, trò chuyện, v.v.
Con trai quỷ hồ đồ khi ấy đang học lớp 5, cậu bé cũng nghiện máy trò ở quán cà phê Internet, cậu không đến trường mà ngày nào cũng trèo tường đến lướt Internet.
“Vì việc học hành của con trai nên vợ chồng ta rất lo lắng. Vợ ta đi làm, ta cũng đi làm. Mẹ ta là người duy nhất ở nhà với con trai nhưng lại không thể nào quản lý nó”.
“Mối quan hệ giữa vợ ta và mẹ ta chưa bao giờ tốt đẹp. Ban đầu vợ ta không đi làm mà ở nhà chăm con. Mẹ ta suốt ngày ca cẩm ‘không chịu đi làm, chỉ trông mỗi một đứa bé thì mệt mỏi cái gì….’
Quỷ đào hoa khịt mũi: “Ta ghét nhất mấy lời này. Nếu thuê giúp việc thì một tháng phải trả mấy ngàn tệ, đằng này vợ làm giúp việc miễn phí còn gì nữa. Người vợ chịu thương chịu khó việc gì cũng đến tay nhưng lại là người làm những việc vặt không giá trị trong mắt kẻ khác!”
Quỷ hồ đồ cau mày nói: “Mẹ ta nói cũng chẳng sai mà. Ở nhà chăm con thì có gì mà mệt mỏi? Thế nên khi vợ ta nói lời oán trách mẹ chồng, ta đã khuyên cô ấy hãy rộng lượng chút.”
Quỷ đào hoa trợn mắt!
“Chậc chậc, chuyện gì xảy ra tiếp theo?” Quỷ xui xẻo hỏi.
Túc Bảo cảm thấy hơi buồn ngủ, nói: “Chậc chậc, tiếp theo thế nào?”
Quỷ hồ đồ tiếp tục.
“Vì vợ ta dành nhiều thời gian ở nhà nên mối quan hệ với mẹ chồng ngày càng căng thẳng, mẹ ta chán ghét việc con dâu không kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền, ngày nào hai người họ cũng cãi nhau. Sau khi con trai đi học mẫu giáo, vợ ta quyết định đi làm.”
“Sau khi vợ ta đi làm, việc nhà đổ lên vai mẹ ta. Mẹ ta lại bắt đầu mắng con dâu không quan tâm đến việc nhà.”
Quỷ đào hoa nghẹn họng: “Lần này ngươi vẫn bênh vực mẹ ngươi hả?”
Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: “Không, lần này ta nói đỡ cho vợ mình, ta nói mẹ ta ở nhà rảnh rỗi lại chẳng cần đưa cháu đi học thì có thể mệt mỏi tới mức nào mà than vãn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...