Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không phản kháng chút nào, mặc cho tóc mình bị vò thành một đống rối bù xù.
Cô ấy thật sự không cảm thấy đau, dây thần kinh đau đớn đã sớm bị tê liệt.
Bà cụ Tô được ông cụ Tô đỡ đi, hai ông bà từ từ đi lên, thấy mấy người chắn trước cửa thì tức giận nói: “Còn không mau đi úp mặt hối lỗi?”
Túc Bảo giơ tay: “Bà ngoại, con có thể úp mặt hối lỗi trên giường không?”
Sắc mặt đang căng ra của bà cụ Tô hơi buông lỏng, bà cố nén tiếng cười, hỏi: “Trên giường thì sao con úp mặt hối lỗi được?”
Túc Bảo: “Con hối lỗi với mặt giường.”
Bà cụ Tô: “…”
Túc Bảo: “Con nằm sấp, mặt đối diện với giường cũng là hối lỗi nha!”
Bà cụ Tô: “…”
Túc Bảo và Tô Tử Du đưa Diêu Linh Nguyệt đến phòng khách trên tầng ba.
Dù mợ cả đã về nhưng mợ cả không sống chung phòng với cậu cả.
“Mợ cả ơi, tụi con phải về phòng quay mặt vào tường tự kiểm điểm đây ạ!” Túc Bảo sờ đầu Diêu Linh Nguyệt, nói thêm: “Mợ ngoan ngoãn ở đây, không được chạy lung tung nha!”
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt vẫn thẳng tắp, khi nhìn Tô Tử Du, lúc lại nhìn Túc Bảo.
Có vẻ như ngoài nước da chuyển sang màu trắng thì cô không có gì thay đổi so với trước đây.
Tô Tử Du nhoài người ở mép giường, chống cằm hỏi: “Em ơi, mẹ anh có thể quay lại như người thường không?”
Túc Bảo thành thật lắc đầu: “Không biết, sư phụ nói người cũng không chắc.”
Tô Tử Du thầm thở dài.
Thực ra cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần mẹ ở đây là tốt lắm rồi, cậu sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
“Chúng ta về phòng quay mặt vào tường để kiểm điểm đi.” Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo nhìn ra ngoài, thấy bà cụ Tô không ở gần đó, lập tức hạ giọng nói: “Lát nữa trở về đóng cửa lại rồi lén lút ngủ luôn, biết không?”
Tối qua em gái cậu không ngủ, chắc giờ em ấy buồn ngủ lắm.
Cậu cũng rất buồn ngủ.
Túc Bảo không khỏi hồi hộp như sắp làm chuyện xấu, “Nếu bà ngoại phát hiện thì sao?”
Tô Tử Du lắc đầu: “Không đâu, tin anh đi!”
Túc Bảo: “Dạ!”
Hai đứa nhỏ lẩm bẩm rồi chạy về phòng.
Diêu Linh Nguyệt vểnh tai lên, không ngừng nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo thì thầm, sau đó hai đứa bé vẫy tay chào cô và đóng cửa lại.
Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.
Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng giơ tay phải lên và vẫy rất mạnh, bắt chước Túc Bảo.
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng cười: “Ha ha ha ha!”
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, nhìn một con vẹt xanh nằm trên cửa sổ.
Tiểu Ngũ khéo léo lách qua khe cửa kính, nghiêng đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...