Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Khó khăn lắm mới thoát chết, nhưng khi quay lại nhìn vào gương, trông thấy hàm răng rụng cùng mái tóc hói ở giữa như kiểu Địa Trung Hải bao quanh biển của mình thì….

Cười nhăn nhở, xấu như quỷ.

Cô ta thà bị ác quỷ nhổ hết răng còn hơn! Thà bị nhổ sạch tóc còn hơn!

Nhưng bọn chúng một mực nói kiểu tóc và hàm răng này mới đẹp.

Lúc này, chú Nhiếp đến mời viên cảnh sát vào. Nhị trưởng lão nhà họ Diêu không nói gì mà ngang nhiên coi viên cảnh sát là người dẫn đường của mình rồi trực tiếp đi theo bọn họ.

Diêu Thi Duyệt ngưỡng mộ không thôi, thật không hổ là nhị trưởng lão, ông ta luôn có cách để vào nhà họ Tô.

Nhà họ Tô không biết nhà họ Diêu và cảnh sát không đến cùng nhau mà lầm tưởng cảnh sát tới theo yêu cầu của người nhà họ Diêu.

Vừa bước vào cửa, Diêu Thi Duyệt đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc trong số những người gác cửa.


Một ông già cầm chiếc nĩa lớn đang nhìn cô ta đầy háo hức. Diêu Thi Duyệt nghĩ thầm… Đây không phải là con chó mù canh cổng trường tiểu học sao!

Cô ta thầm nghiến răng, được rồi, sau khi trở thành nàng dâu cả của nhà họ Tô, cô ta sẽ tìm lão già này tính sổ!

“Các cảnh sát vất vả rồi. Mời ngồi.” Tô Nhất Trần chào các cảnh sát ở cửa tòa nhà chính và dẫn họ vào nhà.

“Là như thế này, có người báo cáo nhà họ Tô có người phạm tội giết người.” Viên cảnh sát nghiêm túc nói: “5 giờ 7 phút sáng thành viên trong nhà anh đã ở đâu?”

Hai anh em Tô Tử Du và Túc Bảo giật thót.

Cuối cùng Tô Tử Du cũng hiểu ra, hôm nay nào phải ngày giỗ của một vị tổ tiên nào đó…

Mà bà nội muốn cậu với anh trai và Túc Bảo ở nhà chờ đợi.

Hóa ra là vậy!


Bà cụ Tô tỏ vẻ bối rối: “Năm giờ sáng? Chúng tôi đều ở nhà, lúc đó chưa có ai dậy cả.”

Cảnh sát cau mày nói: “Có người báo cáo nhìn thấy có người kéo thi thể vào nhà họ Tô đấy!”

Bà cụ Tô sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cái gì? Ai kéo thi thể? Thi thể gì??”

Cảnh sát: “?”

Vẻ mặt bà cụ không giống đang giả vờ!

Hai viên cảnh sát nhìn về phía bà cụ trước mặt: “Tốt nhất bác nên thành thật, phải nhớ rằng giúp hung thủ che giấu tội giết người sẽ bị xem như đồng phạm. Mọi người có biết đồng phạm là gì không?”

Ông cụ Tô cúi mặt nói: “Vớ vẩn! Đừng dọa bà vợ già của tôi. Chúng tôi thực sự không biết đồng phạm hay xác chết gì hết!”

Ông cụ thầm nghĩ: Hỏi thì cứ hỏi, việc gì phải dọa nạt bà vợ già của ông hả?

Bà vợ già của ông yếu đuối lắm, vai không vác được đồ tay không nhấc được vật, đồng chí cảnh sát nghiêm túc vậy sẽ hù bà sợ chết khiếp mất.

Hơn nữa, năm giờ sáng cả nhà đang ngủ, ai lại lang thang bên ngoài!

Thấy họ không chịu thừa nhận, viên cảnh sát lấy ra vài bức ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui