Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Túc Bảo kêu Diêu Linh Nguyệt nằm xuống và ấn lên tim cô giống như Kỷ Trường đã làm.
“Có con bọ nào không? Đó có phải là con bọ sưng tấy không ạ?” Bé hỏi.
Kỷ Trường nói: “Cái đó gọi là Chung Trùng.” . Ngôn Tình Cổ Đại
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, nếu bà cụ Tô không nói khuôn mặt Diêu Linh Nguyệt đen thì hắn cũng không để ý nhiều, dù sao cũng chẳng ai vô cớ nhìn chằm chằm vào ngực người khác.
“Bản mệnh Chung Trùng, côn trùng đã bị gieo vào trong cơ thể cô ấy từ khi cô ấy mới sinh ra.” Kỷ Trường kiểm tra, lắc đầu nói: “Nó đã hòa làm một với cô ấy, rất khó lấy ra.”
Túc Bảo: Được rồi, RẤT KHÓ lấy ra tức là VẪN CÓ THỂ lấy ra được.
Bé tiến lại gần và xem xét một cách cẩn thận.
Kỷ Trường tiếp tục nói: “Dựa theo những gì Diêu Kính Vân nói thì chắc hẳn nhà họ Diêu là gia tộc Vu thần. Làm Vu thần quả thực là một nghề vĩ đại vào thời cổ đại. Họ có thể gọi gió và mưa, còn dám cướp người từ địa ngục. Diêm vương ra lệnh cho người ta chết vào canh thứ ba. Họ dám giữ người cho đến canh thứ năm.”
“Các Vu thần bản chất là người tốt, bởi vì năng lực của bản thân nên họ có những yêu cầu rất khắt khe đối với con cháu trong gia tộc. Dù là con cái sinh ra trong gia tộc này hay là đệ tử thu nạp từ bên ngoài, bọn họ đều gieo côn trùng vào cơ thể theo cách gọi là Bản mệnh Chung Trùng để trói buộc…”
“Nhưng sức mạnh gia tộc càng lớn càng dễ có những thứ không an phận, bàng môn tả đạo cũng nhiều. Trên thế gian có những nhánh Vu Chung luôn âm thầm hại người khiến người ta phải khiếp sợ…”
“Gia tộc Vu thần trói buộc đệ tử thông qua việc gieo côn trùng vào tim, quyền sinh tử nằm trong tay người đứng đầu gia tộc…”
Túc Bảo: Được rồi, côn trùng ở trong tim!
Bé dùng hai tay bịt trái tim Diêu Linh Nguyệt, vui vẻ nói: “Bắt được ngươi rồi nha!”
Kỷ Trường nghẹn họng, ngạc nhiên nhìn bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo.
Tất nhiên không thấy gì hết, không có côn trùng.
Hắn nói: “Bắt côn trùng gieo vào thân thể không dễ đâu nhé, nhất là Bản mệnh Chung Trùng – thứ cắm rễ trong tim. Nếu vội vàng lấy ra, kí chủ sẽ chết cùng côn trùng…”
Sau đó, Kỷ Trường nhìn thấy Túc Bảo dán bùa, tiếp đó Diêu Linh Nguyệt bỗng nhiên đỏ ngầu hai mắt, hét lớn!
Dưới lá bùa, có thứ gì đó đang vặn vẹo!
Chẳng mấy chốc, một vật màu đen giống một con sâu cực lớn đã xuyên thủng lá bùa và lao ra ngoài!
Một tia sáng đen lóe lên, con côn trùng vù vù lao về phía trái tim Túc Bảo!
Bốp!
Túc Bảo đập côn trùng như đuổi muỗi.
“Hừ, có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ hả?” Túc Bảo lầm bầm.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Ngũ đã treo mình bên cửa sổ, nghe được lời Túc Bảo nói, nó lập tức nói tiếp: “——Thiên Long đại uy!!”
Khóe miệng Kỷ Trường co giật: Đủ rồi, hắn thật sự phát điên khi phải nghe đi nghe lại từ này!”
Hắn giơ tay trấn áp con côn trùng đang vùng vẫy trên mặt đất, nói: “Lấy vật gì đó nhốt nó đi.”
Túc Bảo nghi hoặc nói: “Không thể trực tiếp đốt sao ạ?”
Kỷ Trường lắc đầu: “Không chắc lắm. Nó là Bản mệnh Chung Trùng, theo lý mà nói, nếu nó chết, mợ cả của con cũng sẽ chết…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...