Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Mà nếu đã nhận chủ, hẳn là nên đặt chủ nhân lên trước hết, tức uy quyền của chủ nhân, vậy mà các người lại năm lần bảy lượt đè đầu cưỡi cổ chủ nhân, cười đùa cợt nhả, còn ra thể thống gì nữa không?!”

Quỷ đào hoa: “…”

Quỷ nhu nhược: “…”

Quỷ xui xẻo: “…”

Quỷ hồ đồ: “…”


Đúng lúc này, Túc Bảo bỗng mở miệng: “Sao phải bán mạng ạ?”

Diêu Kính Vân quát lớn một tiếng: “Tôi đang nói chuyện, mày xen miệng vào làm gì?!”

Vốn mọi người chỉ định xem thử Diêu Kính Vân sẽ làm ra trò hề gì nữa, nói ngắn gọn thì như đang xem hài kịch. Ai mà có dè ông ta lại dám quát mắng Túc Bảo!

Mặt mày cả quỷ lẫn người tức khắc sa sầm.

Quỷ đào hoa cười khẩy: “Rõ ràng miệng của người khác là ở trên mặt, còn trên mặt ông chỉ toàn cục c*t, miệng ngậm toàn là phân, ra vẻ làm quái gì chứ?”

Quỷ nhu nhược lắc đầu: “Có vẻ ông vẫn chưa nhìn thấu được tình hình hiện tại nhì? Ở đây không có chủ nhân hay nô tài gì cả, với bọn tôi mà nói, Tiểu Tử Du là bạn, bọn tôi chỉ đang giúp cậu ấy một tay thôi.”

Quỷ hồ đồ thuận miệng châm chọc: “Tính ra ông còn hồ đồ hơn cả tôi, chậc chậc.”

Nữ quỷ mặc áo cưới mấp máy môi, lẩm bẩm: “Quan nhân à, Đại Thanh đã diệt vong từ lâu rồi.”

Tuy nó sống ở thời xưa, nhưng vẫn nhận thức được hiện tại đã là thế kỷ 21, quan hệ chủ nhân – nô tài này đã bị bãi bỏ từ lâu rồi.


Tô Tử Du và Tô Tử Chiến lạnh lùng nhìn ông ta! Vốn hai cậu còn tính hỏi Diêu Kính Vân xem rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại nhốt mẹ vào đây, liệu mẹ còn có thể khôi phục như trước không… Nhưng hiện tại các cậu không muốn hỏi nữa, vì thay vì hỏi ông ta, chi bằng tin vào Túc Bảo chắc ăn hơn!

Tô Tử Chiến hờ hững bảo: “Đánh ông ta.”

Tô Tử Du cũng hùa theo: “Mọi người muốn làm gì thì làm, không cần khách khi chi hết.”

Nghe vậy, đám ác quỷ hớn hở bẻ khớp ngón tay kêu rôm rốp, nghe đến là dọa người.

Thấy vậy, Diêu Kính Vân lùi dần về phía sau: “Mấy người… Mấy người tính làm gì tôi?”

Chết tiệt, gia chủ thế mà lại không thu phục được đám quỷ này ư? Thấy chưa, ông ta đã nói rồi, là do lòng dạ của gia chủ không đủ cứng rắn đấy! Quỷ và người vốn khác biệt, sao có thể trở thành bạn bè với nhau được! Có ích thì giữ lại, vô dụng hoặc không nghe lời thì tiêu diệt, bằng không kiểu gì cũng biến thành mối hiểm họa cho bản thân, tỷ như bây giờ vậy!


Hiện tại, Diêu Kính Vân đã nhận thức được một sự thật, bạn bè đúng không, vậy chỉ còn nước đánh vào tình cảm thôi.

“Gia chủ à!” Diêu Kính Vân hét lên đầy đau đớn: “Mau bảo họ dừng tay lại đi, tôi là trưởng lão của nhà họ Diêu, bao năm qua luôn tận tâm tận lực cống hiến cho gia tộc, chưa một lần nào dám nảy sinh suy nghĩ hai lòng! Lần này cũng vậy, chỉ là hiểu lầm thôi, tất cả những chuyện tôi làm đều là vì muốn tốt cho gia chủ cả.

Nhà họ Diêu là Vu Thần thế gia, hẳn là cậu cũng biết nếu nhà họ Diêu có thể vực dậy sẽ là cảnh tượng vĩ đại cỡ nào mà, đúng không? Tới lúc đó, dù có là người quyền cao chức trọng cũng sẽ cung kính cúi đầu trước cậu, xin cậu thỏa mãn nguyện vọng của họ, mà những kẻ tầm thường cũng nguyện ý nghe theo cậu, để cậu lợi dụng, khi ấy, thân phận của cậu không chỉ gói gọn trong phạm vi cháu trai nhà họ Tô nữa đâu.”

Nghe hoa mỹ vậy thôi, nhưng nói toẹt ra thì ý ông ta là làm cháu trai nhà họ Tô có gì tốt, cùng lắm chỉ là kế thừa gia tài trăm tỷ thôi, để rồi cả nửa đời sau sẽ trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết ăn xài phung phí.

Nhưng nếu đồng ý ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Diêu, tức sẽ đứng ở cuối chuỗi thức ăn, thậm chí, nếu lợi hại hơn nữa, hoàn toàn có thể chạy xuống địa phủ, thương lượng với Diêm Vương vài câu để quyết định xem kiếp sau mình sẽ đầu thai thế nào luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận