Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Xem như cậu bé thông minh, không trực tiếp hỏi người trong kia có phải là mẹ mình hay không.
Đúng lúc này Diêu Thi Duyệt tỉnh lại, cô ta nhìn thấy Tô Tử Du, lại thấy cả nữ quỷ áo đỏ vô cùng dễ thấy…
Cô ta vội vàng khóc lóc nói: “Tiểu Du, dì là dì của con, mau cứu dì, dì bị rắn cắn…”
Trưởng lão ôm lấy cổ mình, đại não vừa bị thiếu dưỡng khí từ từ hoàn hồn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Diêu Thi Duyệt tự xưng dì? Chẳng lẽ…
“Nó chính là người mà cô nói sao, cháu trai nhà họ Tô, huyết mạch đời sau Vu thần của nhà họ Diêu chúng ta?”
Diêu Thi Duyệt bị dọa cho hồn bay phách lạc, lúc này đâu còn quan tâm đến kế hoạch gì đó nữa, cô ta gật đầu nói: “Đúng…”
Trưởng lão khiếp sợ nhìn Tô Tử Du.
Sau đó lại nhìn về mấy con quỷ xung quanh.
Vừa rồi ông ta không nghe nhầm, là cậu bé nói nữ quỷ áo đỏ thả ông ta ra.
Cậu bé còn nói chúng kéo Diêu Thi Duyệt lên, hai con quỷ khác vừa nghe xong đã ngoan ngoãn kéo Diêu Thi Duyệt lên thật.
Nói cách khác, những con quỷ này nghe lệnh của cậu bé trước mặt!
Ông ta không nhìn lầm, nữ quỷ áo đỏ chắc chắn là lệ quỷ.
Ba con quỷ khác, toàn bộ đều là ác quỷ!
Tạm thời không nhắc đến lệ quỷ, có thể khiến ác quỷ thần phục, nghe lệnh, đây là bản lĩnh gì chứ! . Truyện Đô Thị
“Được… Tốt! Không hổ là đời sau của nhà họ Diêu chúng ta!” Trái tim trưởng lão nở hoa.
Suốt đời ông ta luôn nghĩ cách làm sao để nhà họ Diêu Đông Sơn tái khởi, vì thế đã vào Nam ra Bắc tìm tất cả các cách.
Đột nhiên phát hiện ra bản lĩnh này của Tô Tử Du khiến ông ta có cảm giác như một lữ hành đi rất lâu trong sa mạc bỗng chợt tìm thấy nước uống vậy.
Cho nên ông ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa, lập tức trở nên phấn chấn.
Còn nữa, nếu như Tô Tử Du là đời sau của nhà họ Diêu thì những con quỷ này là thủ hạ của cậu bé.
Ông ta còn cần sợ nữa sao?
Trưởng lão cảm động đến mức rơi nước mắt: “Trời không quên họ Diêu chúng ta! Trời không quên họ Diêu chúng ta!”
“Cháu tên là gì, tên Tô Tử Du sao? Hay là Tô Tử Chiến?”
Ông ta nhớ lại hai cái tên Diêu Thi Duyệt đã nhắc đến trước đó: “Cháu nhìn khá nhỏ, chắc là Tô Tử Du rồi? Nhưng những chuyện này đều không quan trọng! Quan trọng là, cháu là con cháu Vu thần của nhà họ Diêu, sau này cháu họ Diêu, tên Diêu Tử Du, biết chưa?”
Trưởng lão nhìn Tô Tử Du, càng nhìn càng hài lòng, trước tiên phải lập ra quy định cho cậu bé!
Nếu là con cháu họ Diêu thì đương nhiên phải mang họ Diêu rồi, họ Tô cái gì chứ? Nhà họ Tô còn không xứng đâu.
Trưởng lão không đợi Tô Tử Du trả lời, ông ta nhìn về phía cậu bé đang đứng trầm mặc ở bên khác.
Cậu bé kia lớn hơn chút, từ lúc xuất hiện đến giờ chưa từng nói một câu, khuôn mặt nhỏ của cậu bé vô cùng nghiêm túc, khí thế lạnh lẽo, nhìn một cái đã biết còn lợi hại hơn cả Tô Tử Du.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...