Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
“Chết đói… Chết đói mất ~” Hân đầu to dựa vào cổng sắt, trông ngóng mòn cả mắt.
Không có chuyện họ quên cô bé được.
Không… Không thể đâu nhỉ…?
Hân đầu to buồn chán nhoài mình trên cổng sắt, sau đó cô bé nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen phóng nhanh trên đường ở phía xa.
“Chà, lái xe nhanh quá, chiếc xe này trông hơi giống xe của dượng thì phải.” . Truyện Cung Đấu
Hân Hân nghi ngờ, xe chạy như bay nên cô bé không trông thấy biển số xe, nhưng rồi bé lại gạt bỏ suy nghĩ kia là chiếc xe của ba Túc Bảo, vì dượng của bé đâu phải người duy nhất lái chiếc xe địa hình màu đen.
Chiếc xe địa hình đột nhiên phanh gấp, quay đầu lại, phóng ngược qua đường.
Một cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa sổ xe, ra sức vẫy tay với Hân Hân.
“Ồ, đứa bé kia trông giống Túc Bảo thật.” Hân Hân sờ túi: “Đáng tiếc mình lại không mang điện thoại di động theo, nếu không mình sẽ chụp ảnh đem về cho em ấy xem.”
Hân Hân lẩm bẩm chưa đầy một phút thì chiếc xe địa hình đã lao từ bên đường tới, dừng lại trước cửa trường.
Hân Hân: “…”
Lúc này, cô bé thầm nghĩ liệu nụ cười của bé có giống nụ cười gượng gạo của Chuột Jerry hay không?
Trên xe địa hình, biểu cảm của mọi người đều rất nhất quán.
Mộc Quy Phàm hạ giọng, “Khi về nhà, mọi người kín miệng chút nha. Chúng ta đến trung tâm kiểm nghiệm nên mới lỡ giờ về nhà, hoàn toàn không có chuyện quên đón Hân Hân.”
Vẻ mặt của Tô Tử Chiến giống hệt ba cậu, cậu vô cảm nói: “Dượng, số tài khoản ngân hàng của con là 543211234567.”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Tử Du nghe thế cũng lập tức báo số thẻ của mình: “Dượng, số thẻ của con là 123456754321, nửa trước và nửa sau hoàn toàn đối lập với số thẻ của anh con, dượng nhớ kỹ nha!”
Túc Bảo hả? Tại sao hai anh trai lại báo số thẻ vậy?
Bé chớp mắt bối rối, đua đòi theo phong trào báo số: “Ba ơi, số thẻ của con là 123456789000, cậu cả làm thẻ cho con đó, dễ nhớ không ba?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Áo khoác bông nhỏ, cháy nhà hôi của là việc nên làm sao hả con?
Quên đi, còn hơn bị bà cụ Tô dùng tay không chém người.
Ngay khi Mộc Quy Phàm chuẩn bị chuyển tiền, anh chợt nhìn thấy Tô Nhất Trần đưa điện thoại di động đến trước mặt anh, trên đó có mã QR thanh toán.
“Thật ra, với tôi tiền là một con số vô nghĩa, tôi thích nhìn bà cụ dùng tay không chặt người hơn.” Cậu cả luôn lời ít ý nhiều như vậy đấy.
Ý tứ chính là: Anh không thiếu tiền, nếu Mộc Quy Phàm chuyển cho anh quá ít tiền thì chẳng có ích gì.
Mộc Quy Phàm: “…”
Lặng lẽ chuyển tiền.
Cứ xem như bỏ tiền ra để diệt trừ tai họa, quên đi, chỉ cần suôn sẻ đón Hân Hân về nhà là được.
Hân Hân trơ mắt nhìn vài người đang lẩm bẩm, sau đó giơ tay vẫy: “Mọi người thấy con giống con cái nhà ai nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...