Bảo vệ cười lạnh: “Còn mắng láo xược cơ đấy, cô cho rằng mình là hoàng thái hậu à, xem phim cung đấu quá 180 phút hay gì!”
Diêu Thi Duyệt ngã trên mặt đất run rẩy.
Cô ta sống nhiều năm như vậy, chưa có giây phút nào lại muốn chém chết một người giống như bây giờ.
Diêu Thi Duyệt muốn nhưng không ngồi dậy nổi, khắp người đều tê dại, đầu lưỡi còn không khống chế được mà thè ra, muốn mất mặt bao nhiêu thì mất mặt bấy nhiêu, nào còn dáng vẻ “phu nhân hào môn” cơ chứ.
Xung quanh cũng không có ai thèm quan tâm tới cô ta, mấy giáo viên chủ nhiệm tập trung một chỗ hỏi thăm Tô Tử Chiến và Tô Tử Du, còn có người gọi điện thoại xác nhận với người nhà họ Tô, nguyên nhân không xác định là Tô Tử Du vừa mới nói Diêu Thi Duyệt là mẹ của mình.
Vài phút ồn ào nhốn nháo qua đi, Diêu Thi Duyệt nằm trên mặt đất như chó chết, hai chân duỗi thẳng thành hình chữ X, mấy bảo vệ cầm nĩa đặt ở trên cổ cô ta, ghìm rất chặt, cô ta muốn xoay người cũng xoay không nổi.
Khó khăn lắm cô ta mới khôi phục một chút sức lực, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng chó sủa như điên, ngay sau đó một giọng nói mềm mại vang lên: “Anh trai! Em tới đón các anh tan học nè!”
Túc Bảo mặc một cái váy màu trắng, phối hợp một cái áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, dưới chân là một cái xe trượt scooter.
Chân sau bé khẽ đẩy, xe trượt scooter lập tức trượt đi một đoạn, cái chân sau cũng hất lên, vô cùng phóng khoáng. . Tiên Hiệp Hay
Túc Bảo trượt scooter nhanh chóng đến gần, bé muốn học dáng vẻ cua xe của ba bé để dừng xe, kết quả bẹp một tiếng ngã xuống mặt đất.
Mọi người: “…”
Một giây trước còn cảm thấy cô nhóc ở trước mắt này vừa đáng yêu lại vừa ngầu đét.
Giây tiếp theo cô nhóc đã ngã như chó ăn phân.
Túc Bảo che miệng, nước mắt tràn bờ mi, vẻ mặt đưa đám hỏi: “Anh trai! Răng cửa của em có còn không?”
Hu hu hu, bé chỉ tới đón anh trai thôi, không muốn trở về lại bị thiếu mất một cái răng cửa đâu!
Tư Diệc Nhiên ở bên cạnh nhìn Túc Bảo.
Vốn dĩ hai mắt đang sáng ngời.
Ngay sau đó… Khóe miệng giật giật.
Tô Tử Du lập tức quên đi những chuyện khác, vẻ mặt đau lòng tiến lên nâng Túc Bảo dậy, lo lắng kiểm tra răng cửa cho bé.
“A —— em mau há miệng ra… Ừm, răng cửa vẫn còn nhá!”
Túc Bảo khóc: “Em cảm thấy răng cửa rất đau, lúc nói chuyện cũng bị lọt gió… Anh coi đi, giờ nói chuyện bị lọt gió đây này, hu hu.”
Tô Tử Du: “…”
Em như này không phải bị lọt gió mà là bị đau răng…
Tô Tử Du vừa đau lòng vừa buồn cười, hoàn toàn quên mất chuyện về Diêu Thi Duyệt và mẹ mình, cậu cẩn thận quan sát, ồ, quả thật bị mẻ một chút.
Chỗ mẻ to bằng con kiến ấy…
Tô Tử Du vội vàng an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ bị mẻ chút thôi, không ảnh hưởng.”
Túc Bảo khóc: “Thật sao? Có ảnh hưởng đến việc ăn uống của em không?”
Khóe miệng Tô Tử Du giật giật: “Không ảnh hưởng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...