Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chuyện gì đã xảy ra thế?!

Chẳng ngờ vừa nãy cô ta lại mất hết lí trí, lẽ nào thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta bị phá giải ư?

Cô ta đã sớm bói quẻ, không có người nào trong nhà họ Tô biết pháp thuật, điều đó là không thể, tuyệt đối không thể!

Diêu Thi Duyệt cũng biết nhà họ Tô không giống những gia đình giàu có khác, họ tuyệt đối không mời các thầy Phong Thủy đến trấn giữ hay đối đãi như thượng khách.

Nếu nhà họ Tô không có ai biết pháp thuật cũng không mời thầy phong thủy trấn giữ thì sao lại có thể phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của cô ta…

Diêu Thi Duyệt xấu hổ đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài, đôi giày cao gót của cô ta cũng gãy gót, cô ta cố gắng dùng tay chải tóc nhưng tóc vẫn rối bù như một bà điên.

Lúc này, hình tượng cao ngạo, trí thức, tao nhã và xinh đẹp của cô ta đã hoàn toàn tan thành mây khói cho dù sau này cô ta có làm bộ nghiêm túc thì trong ấn tượng của mọi người, cô ta cũng chẳng còn là bác sĩ Diêu trước đây nữa.

Diêu Thi Duyệt cuối cùng cũng chạy thoát khỏi phòng nghỉ của khoa, sau khi đóng cửa lại, cô ta hoàn toàn phát điên.


“Chết tiệt… ai đã phá giải thuật Hạ Giáng Đầu của mình!”

Đối phương thật độc ác! Hại cô ta bẽ mặt quá chừng!

“Đừng để tôi biết kẻ đó là ai…!”

Diêu Thi Duyệt lập tức lấy ra mấy vật thể màu đen bóng loáng, bói quẻ đoán xem đối phương là ai!

Diêu Thi Duyệt đương nhiên không có năng lực thực sự, cô ta chẳng qua chỉ là nước lã tầm thường, những gì cô ta có được ngày hôm nay đều nhờ dựa giẫm Tiên Gia của cô ta.

Quẻ bói quăng xuống mà đợi hồi lâu vẫn không đoán ra được đối phương là ai, toàn bộ ngọc bội Diêu Thi Duyệt bỏ bao tiền bạc để mua đều vỡ nát.

Trong lòng cô ta chấn động: “Ai mà lợi hại đến mức ngay cả mình cũng không bói quẻ được thế nhỉ?”

Phía sau Diêu Thi Duyệt, chẳng biết lúc nào xuất hiện một bóng người màu trắng.


Nó lạnh lùng nhìn Diêu Thi Duyệt, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.

Diêu Thi Duyệt cảm giác được cái gì đó, vội vàng xoay người rồi quỳ rạp xuống: “Tiên Gia, xin người giúp con bói quẻ này, xem xem ai đang cản đường con…”

Nếu Kỷ Trường và Túc Bảo ở đây, bọn họ nhất định có thể nói ra, kẻ trước mặt không phải Tiên Gia gì mà chỉ là một loại quỷ hồn đặc biệt.

Quỷ hồn cau mày nói: “Không phải lúc nào muốn bói quẻ cũng thành công đâu.”

“Bói quẻ hại vận mệnh, người càng hay bói quẻ thì mệnh ngày càng mỏng. Ngươi nên biết rằng điều này là trái với thiên lí, thiên cơ không được tiết lộ mà.”

Diêu Thi Duyệt không muốn nghe những đạo lí lớn lao này từ Tiên Gia.

Cái gì mà càng chăm bói quẻ thì mệnh càng mỏng, cô ta bói quẻ bấy lâu mà vẫn sống yên ổn đó thôi!

Hơn nữa, hiện tại sức khỏe của cô ta rất tốt và chả gặp biến cố gì.

Đạo lí thiên cơ không thể tiết lộ càng hoang đường hơn, nếu không thể tiết lộ thì sao lại có người biết bói quẻ đoán mệnh xuất hiện?

Diêu Thi Duyệt cúi đầu, chân thành nói: “Con rõ rồi Tiên Gia, nhưng lần này là ngoại lệ. Xin hãy giúp con một lần nữa… nếu không, người có thể cho con biết phải làm gì tiếp theo không? Xin hãy giúp con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui