Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chiếc khăn giấy đang bốc cháy nhưng lúc này lại không có chút khói nào, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi lông đen bị hút ra khỏi mũi bà cụ Tô…
Kỷ Trường ở một bên há hốc miệng.
Vẽ bùa trên giấy?!
Phải biết rằng bùa cần được vẽ trên giấy dùng riêng cho việc vẽ bùa, nhưng những cao thủ chân chính có thể tùy theo tình hình mà phát huy tài năng của mình, ngay cả một hòn đá hay một chiếc lá cũng có thể trở thành công cụ sắc bén trong tay.
Nhưng Túc Bảo mới bốn tuổi!
Kỷ Trường lặng lẽ bay bên cạnh, lòng bỗng hơi u sầu.
Có lẽ, một ngày không xa, cô bé con không cần người sư phụ này nữa….
Bác sĩ gia đình đứng bên cạnh sửng sốt nhìn chiếc cốc rồi lại nhìn chiếc khăn giấy bị đốt thành tro.
Ô, tiểu tiểu thư nhà họ Tô có thể làm được phép thuật ư?
Ông cụ Tô ngẩng đầu lên liếc nhìn chú Nhiếp.
Chú Nhiếp ra hiệu mời: “Cảm ơn bác sĩ Tôn đã vất vả, mời đi hướng này!”
Bác sĩ Tôn nói: “Tuy bà cụ đã tỉnh nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra…”
Chú Nhiếp: “Được rồi! Lần này cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Nhờ bác sĩ giúp đỡ kịp thời nên bà cụ mới không gặp tai nạn…”
Nghe chú Nhiếp khen không tiếc lời, bác sĩ Tôn lâng lâng đến độ bị đuổi đi mà không hề hay biết.
Vừa bước ra khỏi nhà, bác sĩ Tôn nhìn thấy con chó lớn đang nằm ở cửa, ông nhớ tới lời kể ban nãy của ông cụ Tô: Sau khi cho chó ăn, bà cụ Tô đột nhiên bị bệnh.
Bác sĩ Tôn vỡ lẽ, có thể sợi lông trên mũi của bà cụ Tô là lông chó…
Mọi thứ đã được giải thích hợp lý, con chó bị rụng lông và bà cụ Tô vô tình hít phải lông chó, có thể gây ra một số triệu chứng dị ứng.
Về việc tiểu tiểu thư nhà họ Tô dùng cốc hút sợi lông trong mũi bà cụ cũng có nguyên lý giống như giác hơi nên không có gì đáng ngạc nhiên.
Đúng, đúng là như vậy.
Bác sĩ Tôn tự thuyết phục bản thân, sau đó dặn chú Nhiếp chú ý vệ sinh cho chó rồi rời đi.
Trong phòng, bà cụ Tô súc miệng, rửa mặt, chỉ cảm thấy lưỡi đau hơn.
Túc Bảo tìm một vòng cũng không thấy nữ quỷ mà bà cụ Tô nhắc tới, bé không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Sư phụ.” Túc Bảo chắp tay, thấp giọng hỏi: “Thật sự có nữ quỷ sao?”
Kỷ Trường gật đầu: “Chắc là vậy, hai con chó và Cái Chuông đều gầm lên. Hiện tại chúng ta nên xác nhận nữ quỷ này đã vào nhà như thế nào.”
Túc Bảo đã vẽ bùa và đặt ở tám địa điểm trong trang viên nhà họ Tô, những người khác nhìn thấy chỉ tưởng bé vẽ nguệch ngoạc, nhưng thực chất đó đều là bùa có phép thuật.
Theo lý thì không có hồn ma nào có thể vào trang viên, trừ phi Túc Bảo cho phép.
“Cho phép…” Túc Bảo cầm vài sợi tóc trong tay, chạy ra cửa hỏi con chó: “Bá Tổng, đây là lông của em à?”
Con chó lùi lại và gầm lên với sợi lông trên tay Túc Bảo.
Kỷ Trường cười lạnh nói: “Không phải của nó, xem ra đối phương thật sự có thủ đoạn gì đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...