Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Con chó săn có bộ lông màu vàng đen lẽ ra phải trông rất hung dữ mới đúng nhưng giờ đây sức lực của nó đã suy yếu trầm trọng đến mức ăn uống cũng không được ngon miệng.
Túc Bảo bỗng nhiên nói: “Bé biết rồi, dạ dày của mày không tốt!”
Bé hiểu điều này, ngày hôm qua anh Tử Du đã kể một câu chuyện nói rằng những trùm sò thường đều có dạ dày không tốt.
Hai mắt cô bé sáng ngời: “Vậy thì quyết định đi, mày tên là Phách Tổng đi!”
Chó săn: “?”
Túc Bảo đứng dậy chạy vào nhà.
Vừa gọi bà ngoại: “Bà ngoại ơi! Dạ dày của Phách Tổng không tốt. Túc Bảo muốn cho Phách Tổng uống thuốc!”
Bà ngoại đang nấu ăn: “?”
Lúc kê đơn thuốc cho Tô Nhất Trần trong nhà có giữ lại một ít thuốc đông y, Túc Bảo đi đến kho chứa hàng khô lấy ra một ít dược liệu, vò nát rồi nhào trộn lại với nhau.
Sau đó bé đặt một cái rổ nhỏ trước mặt Phách Tổng: “Đây, uống thuốc đi ~”
Chó săn: “?”
Cuối cùng chó săn không uống những thứ thuốc này, không có con chó nào uống thuốc như thế này cả…
Bà cụ Tô dứt khoát lấy thuốc bắt lên hầm với nước nấu hầm xương, đặc biệt cho chó săn ăn.
Cho dù chú chó săn gầy trơ xương, lông trụi lủi vẫn có một cái tên vô cùng khí phách – Phách Tổng
Bà cụ Tô đưa Túc Bảo đi chích ngừa.
Túc Bảo thật sự muốn chạy trốn, nhưng không thể!
Cả hai nhanh chóng đến bệnh viện và ngồi vào phòng tiêm chủng.
Dì y tá đẩy ống tiêm, đẩy ra ngoài vài giọt thuốc.
“Nào, đừng lo lắng, giơ tay lên nào.”
Túc Bảo có vẻ lo lắng: “Dì y tá, con không lo lắng.”
Hân Hân che mặt, hé một ngón tay nhìn Túc Bảo, hả hê nói: “Ha ha, em gái đừng sợ, nếu sợ quá thì cứ hét Fighting!”
Không biết lần trước ai đã rất nghiêm túc hô fighting nhưng ngay cả các y tá trong phòng chích ngừa cũng vẫn nhớ đến cô bé
Y tá nghe vậy ngẩng đầu lên mỉm cười: “Ồ, là Hân Hân đó sao, lại đây cô xem một chút… Ở đây có hai phiếu, Hân Hân chuẩn bị tiêm mũi thứ ba rồi.”
Nụ cười của Hân Hân đột nhiên đông cứng trên khuôn mặt cô bé.
Túc Bảo nhắm chặt mắt lại, hét lớn: “Dì y tá, nhanh lên! Không cần khách khí với cháu!”
Cô y tá buồn cười đâm kim xuống nhưng khi kim đâm vào thì không vào được.
Cô lại còn vui hơn: “Con ơi, con căng thẳng quá, da thịt căng quá, kim không vào được!”
Túc Bảo:???
Đó là một lời nói dối, rõ ràng là nó bị mắc kẹt.
Y tá xoa xoa cánh tay bé, nói: “Thư giãn đi…”
Lúc này, một người phụ nữ từ phòng tiêm chủng bước ra, nhìn thấy Túc Bảo, kinh ngạc nói: “Ồ là cháu sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...