Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
“Tôi, tôi là mẹ của Tử Chiến Tử Du. Tôi chỉ muốn tiếp cận Tô Nhất Trần. Thật đấy, tôi không có ý đồ gì với anh hay Túc Bảo, càng không có ý định làm hại Túc Bảo…”
“Chỉ là trong nhà họ Tô, mọi người đều thích Túc Bảo. Tô Nhất Trần đối xử với Túc Bảo tốt hơn con trai ruột của mình nên tôi muốn thân thiết với con bé…”
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao cô biết hành tung của tôi?”
Diêu Thi Duyệt mở miệng nói: “Có thể anh không tin, nhưng… Tôi có thể đoán được vận mệnh.”
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Mộc Quy Phàm và sức mạnh nơi cổ tay ngày càng tăng lên, Diêu Thi Duyệt nhanh chóng nói: “Thật mà, tôi biết bói quẻ thật mà!”
Mộc Quy Phàm mỉa mai nhìn Diêu Thi Duyệt: “Thế có thấy trước được hôm nay cô sẽ gãy cả hai tay không?”
Diêu Thi Duyệt sửng sốt.
Tiếng rắc lại vang lên.
Diêu Thi Duyệt chưa kịp hét lên thì chiếc khăn trải bàn lại bị nhét vào miệng cô ta.
Mộc Quy Phàm đứng dậy, rũ áo khoác đen, lạnh lùng nói: “Đừng nhắm vào nhà họ Tô, nếu không lần sau thứ bị gãy sẽ là cổ của cô đấy.”
Sau đó, anh quay người bỏ đi.
Anh nhìn ra được Diêu Thi Duyệt đã nói sự thật về lý do cô ta tiếp cận Túc Bảo.
Nhưng cô ta đã nói dối tại sao cô ta biết hành tung của anh.
Đồng thời, anh cũng nhìn ra, hôm nay cho dù có gãy cổ, cô ta cũng không dám nói chỗ chống lưng cho mình là gì.
Chi bằng anh quay lại và hỏi Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm tiện tay rút khăn giấy ướt ở quầy lễ tân của quán cà phê, lau tay rồi ném vào thùng rác phía sau mà không quay đầu lại.
Cô gái trẻ ở quầy lễ tân há miệng hình chữ O…
Trên lầu.
Diêu Thi Duyệt buông thõng hay tay, đau đớn khiến mặt cô ta tái nhợt.
Chiếc khăn trải bàn vẫn nhét trong miệng Diêu Thi Duyệt, toàn thân cô ta run rẩy.
Diêu Thi Duyệt giãy dụa muốn lôi khăn trải bàn ra, sau đó lại nhìn tay mình… Nó vặn vẹo, trật khớp, cô ta có thể ấn lại nhưng chắc chắn sẽ đau chết mất.
“Tôi nguyền rủa anh…” Môi cô ta trắng bệch, hung ác chửi bới: “Anh sẽ chết không yên thân!”
Diêu Thi Duyệt lập tức nhìn sang bên cạnh, gọi Tiên Gia mấy lần nhưng không có tiếng trả lời.
Cô ta vội vã quay lại và thề sẽ làm nhục Mộc Quy Phàm, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như thế này, cô ta yêu Tô Nhất Trần ngay từ cái nhìn đầu tiên và sẽ không từ bỏ đâu.
Mộc Quy Phàm trở về nhà, mở cửa phòng Túc Bảo, vừa hay nghe thấy cô bé con và Tô Tử Du đang lẩm bẩm gì đó.
Túc Bảo hỏi: “Anh ơi, dì bác sĩ đó có thật sự là mợ cả à?”
Tô Tử Du lắc đầu: “Anh cũng đâu biết!”
Nếu là sự thật…thì hoàn toàn khác xa với người mẹ trong tưởng tượng của cậu.
Ánh mắt Tô Tử Du ảm đạm, thực ra cậu vẫn muốn có mẹ, không phải nhà họ Tô không tốt, cũng không phải ba cậu không tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...