Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Thi Duyệt: “Sao cô biết tôi đang băng bó, cô ngồi chỗ này để quan sát tôi ư?”
Diêu Thi Duyệt nghẹn họng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, cô ta không sao bình tĩnh được, nét mặt thoáng hiện sự hoảng loạn.
Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Sao cô biết tay tôi bị thủy tinh đâm thủng, cô kêu ‘người’ theo dõi tôi ư?”
Tim Diêu Thi Duyệt đập nhanh, cô ta gần như không thể chống lại được áp lực vô hình.
Cô ta hít một hơi thật sâu, lắc đầu bất đắc dĩ: “Thưa anh, anh đa nghi quá. Tình cờ tôi đang đợi người ở đây, từ đây nhìn ra ngoài vừa hay trông thấy anh đang băng bó…”
“Về phần vết thương, tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể nhận ra nguyên nhân khiến anh bị thương.”
Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Tôi không tin.”
Vừa nói, anh vừa bình tĩnh nhìn xung quanh.
Anh nín thở và cẩn thận cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc kia.
Là do anh đến quá muộn nên thứ không phải con người đã trốn thoát ư?
Mộc Quy Phàm lại lấy điện thoại ra, hack điện thoại của Diêu Thi Duyệt rồi xem xét, không có tập tin hay hình ảnh nào kỳ lạ.
Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Cô đến đây vì Túc Bảo của tôi à? Mục đích của cô là gì?”
Diêu Thi Duyệt lập tức kinh hãi, sao người đàn ông này lại biết được!
Những gì cô ta làm ngày hôm nay, cô ta chưa hề nói với ai khác!
Mộc Quy Phàm sáp đến gần rồi cách một lớp áo vặn cổ tay Diêu Thi Duyệt: “Con người tôi đây không có kiên nhẫn, hoặc là giải thích cho tôi, hoặc là cánh tay này của cô sẽ bị phế.”
Diêu Thi Duyệt cảm giác như tay mình sắp gãy, cố nở nụ cười: “Thưa anh, anh thật sự hiểu lầm rồi. Tôi thậm chí còn không biết con gái của anh…”
Rắc!
Mộc Quy Phàm dứt khoát bẻ gãy xương cổ tay trái của Diêu Thi Duyệt.
Diêu Thi Duyệt toan hét lên, nhưng Mộc Quy Phàm đã túm lấy chiếc khăn trải bàn trên bàn nhét vào miệng cô ta.
Tầng hai chỉ có hai ba vị khách, Diêu Thi Duyệt ngồi ở một góc trong gian bàn, nhất thời không ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Diêu Thi Duyệt đổ mồ hôi đầm đìa, không thể kêu lên, bàn tay trái bị gãy không ngừng run rẩy.
Trong xã hội pháp trị ngày nay, sao lại có một kẻ điên cuồng sống ngoài vòng pháp luật đến mức có thể bẻ gãy cổ tay người khác khi chỉ có một chút bất đồng?
Đây còn là quán cà phê – nơi công cộng!
Người đàn ông này thật đáng sợ, anh ta rành rành là một tên tội phạm!!
“Á… á…” Diêu Thi Duyệt giãy giụa.
Khăn trải bàn trong quán cà phê không thể nói là sạch sẽ, dù sao ngày nào cũng trải trên bàn, khi cho vào miệng, mùi vị không thơm tho gì cho cam!
Mộc Quy Phàm rút miếng vải ra khỏi miệng Diêu Thi Duyệt, nắm lấy tay phải của cô ta: “Tôi đếm đến ba.”
“Một hai…”
Diêu Thi Duyệt vội vàng nói: “Tôi nói cho anh biết!”
Thật là khủng khiếp, cô ta không muốn bị gãy tay lần nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...