Nhưng cô bác sĩ này cũng đâu có đang phẫu thuật…
Vì lời của Túc Bảo mà Tô Tử Lâm cũng quay đầu lại nhìn Diêu Thi Duyệt.
Không nói còn không chú ý, bây giờ anh cũng cảm thấy động tác này của cô ta đúng là hơi thừa.
Diêu Thi Duyệt hơi xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ừm… Thói quen của cô, đôi khi làm phẫu thuật…”
Túc Bảo lắc đầu: “Nhưng cậu nhỏ của cháu nói lúc bác sĩ phẫu thuật không mang đồng hồ trang sức nha, cô bác sĩ, nếu là thói quen của cô thì sao lại đeo đồng hồ chứ!”
Diêu Thi Duyệt giơ tay như vậy là vì muốn Tô Nhất Trần chú ý đến đồng hồ trên tay mình, vừa rồi lúc cô ta vào đã không chú ý nên không biết Tô Nhất Trần có nhìn thấy đồng hồ trên tay mình không.
Sau khi đi vào Tô Nhất Trần cúi đầu xuống không nhìn cô ta nữa, cô ta hết cách, đành phải lắc tay nhiều thêm mấy lần, nếu không ra khỏi bệnh viện cô ta có thể đi đâu để ngẫu nhiên gặp phải Tô Nhất Trần nữa?
Bây giờ Túc Bảo nhắc đến đồng hồ, cô ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi… Chiếc đồng hồ này do một người rất quan trọng tặng cô, vì là đồng hồ nam nên cô đeo hơi lỏng… Cô theo thói quen nâng tay lên mà thôi.”
Tô Tử Tích, Tô Tử Du: “…”
Sao mà trả lời như ông nói gà bà nói vịt quá vậy, vừa sai vừa không sai.
Mạch suy nghĩ của Túc Bảo rất rõ ràng, hai mắt bé phát sáng: “Cô bác sĩ, vừa rồi cô cũng đâu có nói như vậy, vừa rồi cô nói là thói quen khi phẫu thuật nên mới quen nâng tay, bây giờ lại nói do đồng hồ lỏng… Rốt cuộc là do lí do nào?”
Diêu Thi Duyệt: “…”
Cô ta ước gì đứa nhóc này chỉ nhắc đến chuyện đồng hồ chứ không nói những thứ vả mặt mình thế này.
Túc Bảo lại hỏi: “Cô Diêu, cô thật sự là bác sĩ sao?”
Ánh mắt Diêu Thi Duyệt nhìn về phía cô bé: “Ừm? Đương nhiên, vì sao cháu lại hỏi vậy?”
Túc Bảo lắc đầu: “Cháu cảm thấy cô không phải bác sĩ.”
Kỷ Trường ở bên cạnh trực tiếp chỉ dạy tại chỗ: “Đây chắc không phải bác sĩ thi đậu đàng hoàng, bệnh viện tư nhân vốn không chăn chẽ như bệnh viện công, thậm chí ở bệnh viện sẽ xuất hiện những chuyên gia giả.”
“Nhưng trên người cô gái này cũng không sạch sẽ, giữa mi tâm cũng đen.”
Túc Bảo gật đầu: “Lòng dạ hiểm độc.”
Dưới sự dạy dỗ của bố Mộc, Túc Bảo đã không còn tuân theo câu nói làm người phải lễ phép nữa, trước kia cho dù là người tốt hay người xấu bé đều lễ phép, bây giờ… Đối phương là người tốt có khi bé sẽ lễ phép, đối phương không phải người tốt bé sẽ không nói chuyện lễ phép với người ta.
Cho nên đối với Diêu Thi Duyệt mà nói, Túc Bảo hoàn toàn không có chút lễ phép nào, hỏi người ta có phải bác sĩ không, còn nói người ta lòng dạ hiểm độc… Thật khiến người khác khó chịu.
Cô ta dứt khoát im lặng, “vô cùng chuyên nghiệp” kiểm tra cho Tô Tử Tích, chuyện người khác làm trong năm phút, cô ta lại kiểm tra hết những mười lăm phút.
Sau đó bắt đầu ghi chép loạt xoạt trên giấy xuất viện, viết tên và số điện thoại của mình lên giấy: “Sau khi xuất viện, nếu bệnh nhân không thoải mái ở đâu có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được, bây giờ là tôi và bác sĩ Lý phụ trách Tô Tử Tích… Ừm, bác sĩ Lý vướng lịch phẫu thuật nên khá bận, mọi người có việc gì có thể gọi cho tôi.”
Tô Tử Lâm không nói gì, sau khi nhận đơn cũng không nhìn, nhét chung tờ giấy đó vào trong túi tài liệu với những giấy tờ khác.
“Đi thôi!” Anh nói.
Diêu Thi Duyệt hơi nhíu mày, ngay cả một câu cảm ơn người này cũng không nói, chỉ cần một hai câu khách sáo thì cô ta còn có thể nói tiếp chuyện đến nhà thăm bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...