Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Tám năm trước, người phụ nữ kia lại lặp lại chiêu cũ, lại đặt Tô Tử Du xuống trước cửa nhà họ Tô.
Anh cũng không biết cô ta muốn làm gì?
Anh không gặp cô ta lần nào, cũng không tra ra được cô ta là ai, thứ duy nhất trên người anh bị lấy đi chính là một chiếc đồng hồ nam đen.
Vẻ mặt Tô Nhất Trần lạnh như băng, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ nữ kia.
“Cô là ai?”
Bác sĩ nữ kia hơi ngẩn người ra.
Là thật sự ngẩn người, cô ta không ngờ rằng Tô Nhất Trần lại xuất sắc như vậy!
Khí chất lạnh lẽo, thành thục chững chạc, khí thế hùng mạnh, không chỉ có vẻ ngoài nổi bật mà ngay cả mọi hành động của anh cũng cho thấy đây là một nhân vật rất mạnh mẽ.
Trên đời có rất nhiều đàn ông đẹp mắt, cũng có rất nhiều đàn ông vừa chuyên nghiệp vừa có thành tựu.
Nhưng thường những người đàn ông đẹp mắt chỉ có bề ngoài nổi bật, sự nghiệp không có gì khởi sắc hoặc thậm chí còn không có công việc, mà đa số đàn ông có sự nghiệp có thành tựu lại đều dầu mỡ, bụng bia còn lớn hơn cả bụng phụ nữ mang thai năm tháng.
Người vừa to cao vừa đẹp trai xuất chúng như vậy, năng lực lại thuộc top đầu thế này tuyệt đối không gặp nhiều trên đời đâu!
Một người đàn ông như thế này mà chị cô ta lại tình nguyện từ bỏ? Cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu!
Cũng may chiếc đồng hồ kia bây giờ đang trong tay cô ta…
Những suy nghĩ này nhanh chóng lướt trong đầu bác sĩ nữ kia.
Cô ta làm như vừa giật mình, gật nhẹ đầu nói: “Tôi tên Diêu Thi Duyệt, bác sĩ Lý đi phẫu thuật, thủ tục xuất viện cho bệnh nhân hôm nay do tôi làm.”
Cô ta khôi phục vẻ mặt “lạnh nhạt”, dáng vẻ như đang giải quyết việc chung.
Tô Nhất Trần còn chưa nói gì cô ta đã đi đến bên cạnh Tô Tử Tích nói: “Nào bạn nhỏ, lại kiểm tra một chút trước khi xuất viện là cháu có thể về nhà rồi.”
Tô Tử Tích không tình nguyện nói nhỏ: “Không phải vừa rồi đã làm rồi sao…”
Chưa từng thấy xuất viện phải kiểm tra nhiều như vậy…
Diêu Thi Duyệt cười cười, đặt bệnh án lên bàn rồi cầm ống nghe lên, thái độ rất tốt: “Ai bảo cháu là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tô chứ, viện trưởng đã gọi chúng tôi mấy lần để dặn phải chăm sóc thật chu đáo, đương nhiên cô phải tận tâm rồi.”
Lời này nói như đang muốn thể hiện tất cả những gì cô ta làm đều do viện trưởng phân phó, thậm chí còn mang theo sự bất khuất xuất trần… Nhìn đi, tôi cũng không muốn kiểm tra thêm chút nào, nhưng viện trưởng đã ra lệnh, tôi cũng hết cách.
Dù sao Túc Bảo cũng không nghe hiểu ý của những lời này.
Chẳng qua cô bé cảm thấy những lời này khiến người khác nghe vào không thoải mái chút nào.
Cô bé nhìn chằm chằm bác sĩ nữ một lúc, thắc mắc hỏi: “Cô bác sĩ, tay cô rất khó chịu sao? Tại sao phải nâng cao tay như vậy, thỉnh thoảng lại còn cố ý lắc một cái nữa, chẳng lẽ làm vậy là thể hiện sự chuyên nghiệp khi kiểm tra sao?”
Túc Bảo không hiểu, cô bé chỉ cảm thấy cái cô này kiểm tra thì không kiểm tra mà còn thỉnh thoảng hơi nâng tay lên, giống như bác sĩ nâng tay lên lúc giải phẫu ở trong tivi vậy.
Cậu nhỏ nói bác sĩ phải giơ tay trong phòng chuẩn bị phẫu thuật là vì sau khi rửa tay trừ độc rồi, giơ tay sẽ có tác dụng duy trì trạng thái vô khuẩn… gì đó gì đó, đại khái là ý như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...