Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Tô Tử Du cạn lời nói: “Nhưng vẫn tốt hơn là ở bên một ông chồng như vậy mà!”

Cậu không hiểu, đàn ông vừa đánh bạc, lại còn đánh gãy một chân của vợ rồi còn rót nước sôi vào mồm, nếu là thời buổi bây giờ thì như vậy rõ ràng là bạo lực gia đình, loại đàn ông này còn trông đợi được gì? . Đam Mỹ Hiện Đại

Quỷ đạo đức giả: “Ngươi là trẻ con nên ngươi không hiểu được đâu! Phụ nữ chung quy lại vẫn là phụ nữ, kích động muốn ly hôn, không nghĩ đến mấy đứa nhỏ gì cả, cô ấy còn có một mẹ già, ly hôn rồi bọn họ biết phải làm sao. Thời buổi đó có người đàn ông nào mà lại không đánh vợ? Loại chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá to tát.”

Túc Bảo sợ ngây người, đánh gãy chân mà vẫn không phải chuyện lớn!

Vậy như thế nào mới được gọi là chuyện lớn.

Quỷ đạo đức giả thở dài với vẻ mặt thương hại: “Cô ấy muốn dẫn bốn đứa con đi, vậy thì sẽ không còn ai chăm sóc mẹ chồng nữa, mẹ chồng cô ấy đã bảy tám mươi tuổi rồi, đáng thương biết bao, nằm ở cửa nói nếu cô ấy đi, chẳng khác nào đang ép bà ta phải chết.”

Quỷ đào hoa không thể tin nổi: “Thế nên?”

Quỷ đạo đức giả nói: “Ta cảm thấy bà ấy nói rất đúng, già như vậy rồi quả thật rất khó sống…”


Tuy rằng không phải là một người mẹ chồng tốt, thường khoa tay múa chân bắt Thúy Hoa phải làm cái này làm cái kia, hái rau dại về cũng phải cho bà ta ăn trước… Chỉ là làm gì có con dâu mẹ chồng nào mà lại không xích mích, con dâu dưỡng lão cho mẹ chồng cũng là việc nên làm, đây cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng nếu Thúy Hoa bỏ lại người mẹ chồng già ấy, bà ta không có ai chăm sóc sẽ chết đói ở nhà, đây chính là chuyện lớn.

“Vì vậy ta đã hỗ trợ ngăn cản Thúy Hoa, bảo cô ấy đừng đi, mau mau gọi người tìm chồng cô ấy trở về, người một nhà đoàn viên không tốt sao, nếu bỏ lại một bà già mà chạy đi như vậy, thật bất nhân nghĩa!”

Đám quỷ: “…”

Kỷ Trường cười lạnh nói: “Ngươi nhân nghĩa ghê nhỉ, thế ngươi giúp người ta nuôi bà già đó đi!”

Quỷ đạo đức giả thở dài: “Ta cũng muốn mà, nhưng nói mồm thì có ích gì, bà cụ nhà người ta đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, tóm lại sẽ không thoải mái sung sướng bằng ở nhà của mình.”

Hai bạn nhỏ Túc Bảo và Tô Tử Du đều sợ ngây người.


Túc Bảo không hiểu logic của người lớn, bà mẹ chồng đáng thương, vậy chẳng lẽ dì Thúy Hoa kia không đáng thương sao?

Sự đáng thương của cô ấy là do bà mẹ chồng và con trai của bà ta tạo thành!

Vì sao chỉ thương hại bà mẹ chồng mà không thương hại dì Thúy Hoa một chút?

Quỷ đạo đức giả tiếp tục nói: “Sau đó chồng của Thúy Hoa đã trở về, Thúy Hoa không đi được, lại bị đánh mù một con mắt. Hầy, đúng là nghiệp chướng mà!”

Bầy quỷ: “…”

Chuyện này con mẹ nó… Rốt cuộc là ai tạo nghiệt? Ngươi nghĩ mình tốt bụng lắm sao?

“Cũng là ngày đó đám đòi nợ đuổi tới tận cửa, chồng của Thúy Hoa đã bị đánh chết, đám đòi nợ muốn lấy nhà của bọn họ, đáng thương mấy đứa nhóc với bà già và một người phụ nữ chân què mắt mù bị câm, chỉ có thể sống trong chuồng heo bên cạnh nhà ta.”

Túc Bảo: “Hở?”

Tô Tử Du: “Không phải ngươi nói người ta đáng thương sao, sao lại cho người ta ở trong chuồng heo?”

Quỷ đạo đức giả nói: “Nếu ta có phòng dư chắc chắn sẽ cho cô ấy vào ở, trong thôn không có ai chịu giúp cô ấy, cũng nhờ có ta, mấy người bọn họ mới có nơi để đặt chân. Mấy năm đó ta cũng không nuôi heo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui