Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Túc Bảo sửng sốt: “Thôn Chó Rơi Chết?”
Quỷ ngụy thiện: “Làng chúng ta bị gọi cái tên đó.”
Vừa dễ hiểu vừa dễ nhớ.
quỷ ngụy thiện tiếp tục: “ta sinh vào những năm 1960, chết vào đầu những năm 1990”.
Tô Tử Du hỏi: “Chú chết như thế nào?” Hỏi xong cậu tiếp tục ghi chépvào sổ tay.
Mất năm 1990, tính đến nay đã hai mươi bảy, hai mươi tám năm trôi qua.
Quỷ ngụy thiện tiếp tục nói: “Ta bị bà quả phụ hàng xóm giết chết…”
Quỷ đào hoa đột nhiên trở nên hưng phấn và nói: “Hả? Góa phụ? Giết chết thế nào? Kể thêm cho ta biết đi!”
Lời tán tỉnh của quỷ đào hoa vừa thốt ra đã lập tức nghẹn lại.
Quỷ ngụy thiện: “…”
Quỷ đạo đức giả hết nói nổi luôn rồi, đang định nói thêm gì đó.
Đột nhiên quỷ nhu nhược liếc mắt nhìn Túc Bảo một cái, hỏi: “Chuyện của ngươi với quả phụ hàng xóm… có thể nói ra được không?”
Nó phải xác nhận một chút, dù sao Túc Bảo vẫn còn nhỏ.
Quỷ đạo đức giả buồn bực nói: “Không có gì mà không thể nói cả, ta là quỷ đạo đức giả chứ không phải quỷ háo sắc.”
Quỷ đào hoa: “Khụ…”
Tiếp theo quỷ đạo đức giả rủ rỉ thầm thì kể.
Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, khi đó kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, tư tưởng của mọi người cũng thoáng hơn một chút.
Thậm chí trên một số quyển lịch còn gắn ảnh chụp các cô gái mặc bikini, cuộc sống của mọi người cũng dần dần tốt lên.
“Khi đó quả phụ nhà hàng xóm cũng chính là Thúy Hoa, lúc chồng của cô ấy còn sống rất thích đánh bạc, trong nhà có bốn đứa nhỏ với một bà mẹ già.”
Lúc chồng Thúy Hoa còn sống đối xử với cô ấy không tốt lắm, bởi vì đánh bạc, lúc đánh bạc hăng máu sẽ về nhà bán hết mọi thứ, nếu vợ của gã không đưa tiền, gã sẽ đánh vợ mình.
Lúc nghiêm trọng còn đánh gãy cả chân Thúy Hoa, chê cô ấy dong dài còn lấy nước sôi rót vào trong cổ họng cô ấy, nói rằng ai kêu cô ấy lắm mồm!
Thúy Hoa cũng bởi vậy mà què một chân, biến thành người câm.
“Nhà bọn họ nhà chỉ có bốn bức tường, bình thường toàn là cô ấy một thân một mình nuôi bốn đứa nhỏ, tuy rằng cuộc sống của mọi người đều khá hơn một chút, nhưng nhà cô ấy là ngoại lệ, thường phải lên núi hái rau dại để lấp đầy bụng, ta thấy nhà bọn họ khó khăn, cũng thường cho cô ấy một cân gạo hay mấy cái bánh bao vân vân.”
“Khi đó chồng của cô ấy đi đánh bạc, cô ấy cầm giấy chứng nhận kết hôn đòi ly hôn. Ta sẽ khuyên cô ấy đừng ly hôn.”
Quỷ đào hoa: “Cái gì? Đã vậy rồi mà không ly hôn thì định giữ lại để mừng năm mới hay gì?”
Quỷ đạo đức giả nhíu mày: “Hiện giờ kết hôn ly hôn thoải mái, nhưng các ngươi cũng không phải người thuộc niên đại của chúng ta, không biết rằng sau khi ly hôn sẽ bị người ta chỉ trỏ, ta khuyên cô ấy đừng ly hôn cũng là vì muốn tốt cho cô ấy, một mình cô ấy nuôi bốn hài tử, vừa què vừa câm, ai cần cô ấy chứ? Không có đàn ông thì sống sao được?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...