Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Mộc Quy Phàm: “Ừ? Rồi sao?”

Kế toán: “…”

Túc Bảo đấm một quyền lên chiếc ghế kế cạnh, hung tợn nói theo: “Rồi sao!”

Hung tợn không thấy, chỉ toàn thấy đáng yêu.

Kỷ Trường bay bên cạnh đỡ trán.

Hắn thật sự nhìn không nổi nữa, vội vung tay áo lên, đủ các loại thông tin cá nhân và căn cước công dân đặt trên tập tài liệu tức khắc bị thổi rơi ra ngoài.

Kế toán chỉ thấy một cơn gió lạ không biết từ đâu thổi tới bất ngờ quét ngang tài liệu, văn kiện trên bàn, khiến chúng bị lật giở tan hoang, cuối cùng để lộ căn cước công dân mà cô ta vừa giấu đi.

Thoạt nhìn có vẻ như là tình cờ bị gió thổi rơi ra.

Nhưng trên đời làm gì có ngọn gió nào chuẩn xác tới vậy?


Trong chớp mắt, cô ta như nghĩ tới điều gì, vội ngậm chặt miệng, không dám hó hé. Chắc là làm nhiều chuyện xấu xa quá nên có tật giật mình, tưởng quỷ tới thăm đây mà.

Mộc Quy Phàm di chuyển máy quay, bàn tay với từng ngón thon dài, khớp xương rõ ràng xuất hiện, cầm lấy một tấm căn cước công dân lên, là căn cước của Ngô Lương.

“Ngô Lương, số căn cước… phòng làm việc của Ngô Lương, đúng là vô lương tâm. Bên kia còn ngụy biện gì nữa không?” Anh giễu cợt hỏi.

Cư dân mạng lập tức đua nhau trả lời giùm.

[Người ta bảo trùng tên trùng họ thôi, trông có vẻ giống nhưng không có nghĩa đó là người ta.]

[Người ta đang bóc phốt ngược lại kìa, nói là chủ thớt tự dàn dựng nên cảnh này, muốn hãm hại người ta á.]

Mộc Quy Phàm cười khẩy: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”

Túc Bảo nghiêm trang học hỏi: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”


Mộc Quy Phàm chỉ tay vào máy tính, nói với nhân viên cắt ghép: “Tới đây, mở tài khoản phát sóng của mấy người lên đi, cùng làm trong một studio, chắc chắn bên tổ hậu kỳ mấy người cũng biết mật khẩu tài khoản chứ nhỉ?”

Túc Bảo chỉ tay vào máy tính, vừa khiêng ống phóng tên lừa, vừa đấm bàn quát: “Mở nhanh, mở nhanh! Có bản lĩnh làm chuyện xấu thì phải có can đảm mở chứ!”

Mọi người: “…”

Họ không nhìn thấy cái gì, trên màn ảnh cũng chỉ hiện mỗi một bàn tay nhỏ bé siết lại thành nắm đấm, ra sức quơ qua quơ lại, chỗ khớp ở mu bàn tay có chút ửng hồng, thoạt nhìn cưng thấy sợ.

Không dữ chút nào, thậm chí còn dễ thương điên luôn.

Mộc Quy Phàm bỗng có cảm giác con gái mình tới để phá rối, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười rạng rỡ, bé đáng yêu như vậy, thích phá thì cứ việc phá.

Nhân viên đảo mắt, nói: “Cái máy này hư rồi…”

Vừa đáp, nhân viên vừa âm thầm lấy chân dẫm ổ điện, tính cắt đứt nguồn điện của máy tính.

Mộc Quy Phàm lườm tên nhân viên kia: “Tôi thấy là đầu cô bị hư mới đúng!”

Một người từng thật sự xông lên chiến trường, chém giết vô số kẻ thù, thì ánh mắt sẽ cực kỳ tàn nhẫn.

Cái lườm này của Mộc Quy Phàm khiến nhân viên như bị đóng đinh, cừng đỡ ngay tại chỗ, không dám làm ra hành động mờ ám gì nữa. Cô ta dám chắc chỉ cần bản thân nhúc nhích xíu thôi là đầu sẽ bị bẻ xuống khỏi cổ ngay…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui