Nhân viên phụ trách bắt mèo hoảng sợ, nhanh chóng tiến tới đỡ Ngô Lương: “Ông chủ, anh không sao chứ.”
Người trợ lý cầm dùi cui điện ngắn cũng lao tới, không ngờ Cái Chuông đột nhiên nhảy lên, anh ta lập tức ngã xuống, dùi cui điện đâm thẳng vào người Ngô Lương.
Xẹt xẹt.
“Á–”
Bạch San San sửng sốt, đầu cô ta hơi choáng nên hồ nghi cảnh tượng trước mắt có phải ảo giác hay không, nếu không thì tại sao ông chủ, trợ lý và cao thủ bắt mèo có thể điện giật lẫn nhau như vậy?
Nửa phút sau, cả ba người đều ngã xuống đất, co giật không nói được lời nào.
Cái Chuông giẫm lên cỏ dại, từng bước một tới gần, lạnh lùng cúi đầu nhìn ba người đàn ông!
Ngô Lương đột nhiên run lên, không biết vì sao, con mèo này khiến anh ta có dự cảm chẳng lành, dường như sắp xảy ra chuyện xấu…
Quả nhiên, giây tiếp theo, Cái Chuông lao vào bọn họ, cào mặt và cơ thể bọn họ cho đến khi toàn thân họ chảy máu, sau đó nó bỏ chạy.
Ngô Lương và hai người kia đều bị bầm tím, vết thương sâu nhất thậm chí còn bị xé toạc, bọn họ tức muốn chết, không rõ con mèo ban nãy lên cơn dại hay bị chập dây thần kinh gì!
Nó có thù với họ hả?
“Ông chủ, anh không sao chứ…” Trợ lý đỡ Ngô Lương dậy, ba người đàn ông nhăn mặt đau đớn.
Nhân viên phụ trách bắt mèo đau đớn bò dậy, nhìn thấy người Ngô Lương đầy máu, anh ta nhanh chóng nói: “Ông chủ, tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé? Mẹ kiếp, con mèo này nhất định là mèo điên, chúng ta nhanh chóng đi tiêm vắc xin phòng dại thôi.”
Lúc này mũi Bạch San San chảy ra một dòng máu, cô ta vô thức lau đi, hoảng sợ nói: “Ông chủ, đưa tôi đến bệnh viện trước. Tôi… chóng mặt quá…”
Nói xong cô ta ngã rầm xuống đất.
Mọi người nhốn nháo hỗn loạn.
Ngô Lương đau muốn chết, lẽ ra không có thời gian quan tâm tới Bạch San San. Nhưng bây giờ cô ta đã hôn mê, mũi chảy máu, Ngô Lương nhìn mà giật thót.
Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, Bạch San San là nhân viên của anh ta, nếu cô ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đền đến táng gia bại sản mất thôi!
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Đám người hoảng sợ bỏ chạy.
Thấy vậy, Mộc Quy Phàm quay cổ và nói: “Chà, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây thôi. Tạm biệt.”
Túc Bảo lập tức hét lớn: “Nhấn đúp 666 nha các anh em!”
Cư dân mạng trong phòng livestream đang xem rất hởi lòng hởi dạ.
Còn gì thỏa mãn hơn khi chứng kiến kẻ xấu tự chuốc họa vào người?
Ai ngờ cư dân mạng chưa kịp tặng quà gì thì Mộc Quy Phàm đã tắt luôn buổi livestream.
Túc Bảo nói: “Ba, cứ vậy mà thả đám người kia đi ạ?”
Mặc dù những kẻ ác này bị thương rất thảm, nhưng cũng tại họ tự chuốc khổ vào người thôi.
Túc Bảo chỉ nghĩ nếu không bắt đám người đó lại thì sau này họ vẫn sẽ làm điều xấu.
Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, thầm thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...