Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Người phụ trách bắt mèo và lấy máu vờ vịt bồi thêm một câu: “Ôi, San San thật tốt bụng. Trước đây cô ấy cũng đã bị thương nhiều lần khi cố cứu mèo con!”
Ngô Lương nói: “Mau đi xuống nhìn xem.”
Một người cầm điện thoại di động, hai người còn lại đi xuống khe nứt, phát hiện ra đầu Bạch San San đang chảy máu rất nhiều.
Dưới người cô ta có vết máu, Ngô Lương nhìn thấy mà giật thót.
Họ nhanh chóng nhấc Bạch San San lên, vũng máu bên dưới vô cùng đáng sợ.
Thế là, ngoài những người nói mỉa trong phòng livestream của Bạch San San, rất nhiều cư dân mạng khác quan tâm đến cô ta, vũng máu quá lớn và chân thật khiến mọi người khó lòng hoài nghi cô ta đóng kịch.
[Chắc hẳn ai đó thấy Bạch San San bỗng chốc nổi tiếng nên ghen tị và cố tình livestream để làm mất uy tín của cô ấy đây mà.]
Ngô Lương không có thời gian đọc kỹ chi tiết phần bình luận, nhìn thoáng qua chỉ thấy mọi người đang tranh cãi xem vết thương của Bạch San San là dựa theo kịch bản hay là thật.
Anh ta không quan tâm, dù sao livestream cũng thường có nhiều bình luận trái chiều, Bạch San San bị thương thật như này thì vừa hay sau này phòng làm việc của anh ta sẽ có đề tài sôi nổi thu hút cư dân mạng.
“Mọi người, tạm thời dừng ở đây nhé. Streamer đã bị thương và bất tỉnh. Chúng tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Sau đó màn hình lại bắt đầu rung, vài người lo lắng hét lên: “Mau gọi 120, gọi 120!”
“San San, San San! Đừng dọa chúng tôi, cố lên!”
Sau đó buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.
Đám người Ngô Lương ngừng chạy, dừng lại hỏi: “Phát sóng trực tiếp đã tắt chưa?”
Trợ lý: “Tắt rồi.”
Bạch San San mở mắt ra, cố chịu đựng đau đớn hỏi: “Ông chủ, buổi livestream này có bao nhiêu người?”
Ngô Lương hưng phấn nhìn số liệu: “Tổng số lượt xem vượt quá ba triệu! Tổng phần thưởng là hơn 100 ngàn!”
Bạch San San lập tức cảm thấy đầu không còn đau nữa, một trăm ngàn!
Cô ta phát tài rồi!
Bạch San San hưng phấn đến mức đau đớn kêu lên: “A… mẹ nó chứ, không biết con mèo chết tiệt đó chui từ xó xỉnh nào tới, mẹ kiếp, hại tôi đập đầu đau quá!”
Nhân viên phụ trách bắt mèo ngoảnh đầu, bất ngờ phát hiện con mèo hoa vẫn còn ở đó.
“Nó vẫn còn ở đó! Ông chủ, anh có định bắt nó không?”
Ngô Lương cười lạnh nói: “Bắt nó đi! Nó hại San San thảm vậy thì chúng ta nhất định phải bắt nó. Con mèo này trông rất khỏe mạnh, chắc chắn hút được nhiều máu. Máu của nó sẽ chi trả chi phí chữa bệnh cho San San.”
Trợ lý cười nói: “Phải cảm ơn nó ấy chứ, nếu không có nó thì phòng livestream sẽ không nổi tiếng như vậy.”
Bạch San San hừ lạnh một tiếng, càng nhìn mèo hoa càng khó chịu!
Nếu không có nó, liệu cô ta có bị đập đầu không? Cô ta đau muốn chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...