Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Bà cụ Tô chỉ xem đây là mấy đứa nhỏ mềm lòng mà làm.
Bà ấy nhìn trời rồi nói: “Lát nữa làm xong là phải về, mấy đứa biết chưa? Nắng giữa trưa rất lớn.”
Bà cụ Tô cảm thấy hơi choáng đầu nên đi về trước.
Tô Tử Du hỏi: “Em gái, vì sao chó cũng phải đốt hương đốt vàng?”
Lập mộ thắp hương cho chó… Cậu chưa nghe thấy những chuyện này bao giờ.
Túc Bảo nói: “Lúc đầu thai nếu không có “hộ khẩu” như tên, ngày tháng năm sinh… thì sẽ không thể đi đầu thai được. Cho nên kiếp sau hay kiếp sau nữa của chó vẫn sẽ đầu thai quay lại làm động vật.”
Vì sẽ không có ai nhớ sinh nhật của chúng.
Không tin có thể hỏi những gia đình bây giờ đang nuôi thú cưng, bọn họ chắc chắn không thể ngày giờ thời gian chú chó đó sinh ra, cha mẹ của chúng ở đâu cũng không biết…
“Nhưng chó nghiệp vụ, chó dẫn đường lại khác, chúng lập công, cũng có tính danh nghiệp vụ, có thông tin ngày sinh, thẻ căn cước, sau khi chết có mộ, vậy thì kiếp sau chúng có thể đầu thai thành người.”
Người phạm phải tội ác tày trời có khả năng sẽ luẩn quẩn trong vòng súc sinh.
Động vật công đức viên mãn cũng có thể quay về đầu thai làm người.
Chẳng qua Túc Bảo cảm thấy con chó này quá đáng thương, giúp nó lập mộ hóa vàng, hi vọng có thể tiễn nó một đoạn đường, như vậy khi đi xuống dưới kia cũng không quá thảm, nếu may mắn còn có thể thoát khỏi kiếp súc sinh.
Tô Tử Du nghe cô bé giải thích thì hiểu rõ.
Hóa ra là vậy!
“Được! Hoàn thành rồi!” Túc Bảo vỗ tay đứng lên, cô bé kéo chú chó lang thang khác: “Chúng ta trở về nào, yên tâm nha, bạn tốt cửa em đã lên đường rồi.”
Chú chó lang thang kia chậm rãi rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời.
Tô Tử Du nói: “Nó vẫn là một con chó có linh tính nha… Đúng rồi, đã đặt tên cho nó chưa?”
Túc Bảo lắc đầu: “Chưa có.”
Tô Tử Du trầm ngâm: “Nghe nói lúc bạn nó bị xe đâm chết nó vẫn luôn dựa vào người bạn nó trông coi. Hay gọi nó là Thủ Vọng (1)?”
(1) nghĩa là canh gác
Cố Tiểu Bát cười nhạo: “Tùy tiện vậy sao?”
Tô Tử Du vặn lại: “Vậy cậu đặt đi!”
Hân Hân nói: “Gọi là bánh bích quy!”
Cố Tiểu Bát: “Gọi là… Vượng Vượng.”
Mấy đứa nhỏ đều quay sang nhìn cô bé: “…”
Cố Tiểu Bát lấy một chiếc tên vô dụng quay đầu, hai má nóng bừng, hừ, sau này có xin cô bé cũng không đặt nữa!
Tô Tử Chiến đột nhiên nói: “Gọi bánh kẹo.”
Túc Bảo đang định nói bánh kẹo rất hay, bánh kẹo thì sau này đều ngọt ngào.
Tô Tử Du là người đầu tiên phản đối: “Không được! Lần trước Huyền Linh là anh cả đặt, lần này tên gì do anh đặt. Tên Thủ Vọng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...