Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Túc Bảo ‘vô ý’ bồi thêm một câu: “Ba, nếu bị chó cắn thì nên tiêm vắc xin dại. Nếu chó cắn phải thứ gì đó không sạch sẽ thì nên tiêm loại vắc xin nào?”
Bạch San San: “…”
Mộc Quy Phàm vẫn chưa lên tiếng.
Tiểu Ngũ trong túi thú cưng thò cái đầu nhỏ ra, hét lớn: “Vắc xin tên là: Mỗi giây đều muốn giết chết cô ta!”
Bạch San San: “…”
Bạch San San cảm thấy khó coi đến cùng cực, không có đường lui.
Cô ta nghĩ nhất định Mộc Quy Phàm đã hiểu lầm nên mới ghét cô ta như vậy…
Dù thế nào đi nữa, cô ta đã bị chó của họ cắn chảy máu.
Dù không thích cô ta thì cũng nên đưa cô ta đi xử lý vết thương trước phải không?
Bạch San San giơ bàn tay bị cắn chảy máu của mình lên, đáng thương nói: “Đại ca ơi, tay em đau quá… Mọi người đừng đùa nữa…”
Mộc Quy Phàm trưng ra bản mặt lạnh tanh, nói: “Chặt tay đi là hết đau.”
Bạch San San: “…”
Đủ loại ánh nhìn xa lạ xung quanh khiến cô ta càng cảm thấy không có đường lui.
Bạch San San oán hận liếc nhìn Mộc Quy Phàm, vừa toan nói thêm gì đó thì chợt thấy cửa phòng cấp cứu mở ra.
Túc Bảo nhảy khỏi ghế, Mộc Quy Phàm cũng đứng dậy.
Bạch San San không cam lòng, nhưng hết cách, chỉ đànhlấy khăn giấy ra tạm thời che vết thương rồi nhanh chóng đi theo hai ba con Túc Bảo.
Túc Bảo và Mộc Quy Phàm còn chưa kịp hỏi thì Bạch San San đã hỏi trước: “Bác sĩ, con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Xin mọi người cố gắng cứu nó đi, thật đáng thương…”
Bạch San San bày ra bộ dạng lo lắng không thôi, thậm chí còn rơi nước mắt khi nói tới câu cuối.
Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Cố Tiểu Bát: “…”
Cố Tiểu Bát nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt của Bạch San San.
Thật trớ trêu, sau khi cô bé biết rơi nước mắt lần đầu trong cuộc đời thì những giọt nước mắt mà cô bé thu được sau đó lại là nước mắt cá sấu.
Truyền thuyết kể rằng, khi cá sấu ăn thịt người và động vật, nó sẽ rơi nước mắt. Nước mắt cá sấu dùng để châm biếm những kẻ quỷ quyệt, xảo quyệt, chuyên làm tổn thương người khác nhưng lại giả vờ từ bi và tốt bụng, đồng thời nước mắt cá sấu còn ẩn dụ cho lòng thương xót giả dối của những kẻ độc ác.
Cố Tiểu Bát giơ tay lên, nước mắt của Bạch San San hóa thành hơi nước, hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng sáng màu nâu sẫm bay vào lòng bàn tay cô bé.
Lúc này, bác sĩ nói:“Chắc con chó bị ai đó cho uống thuốc diệt chuột. Trong dạ dày nó không có cặn thức ăn nên ngộ độc càng nghiêm trọng hơn…”
Bác sĩ vừa nói xong, Bạch San San lập tức che miệng, rưng rưng nước mắt nói: “Ai đáng ghét như vậy! Sao có thể làm như vậy với một con chó? Thật sự không phải người mà!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Túc Bảo: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...