Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Mộc Quy Phàm cười lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Bạch San San: “Cô tìm được con chó này ở đâu?”
Tim Bạch San San đập thình thịch, máu nóng bốc lên đầu khiến cô ta nhất thời không chú ý tới cái bẫy của câu hỏi này.
Cô ta nói không chút đề phòng: “Ngay trong ngõ phố Đức Minh…”
Mộc Quy Phàm đã có được thông tin mình muốn, mặc dù anh hoàn toàn có thể điều tra ra, nhưng hỏi trực tiếp sẽ nhanh hơn.
Anh bấm điện thoại, một lúc sau, điện thoại có nền đen với ký tự màu xanh lá cây, dữ liệu hiện lên, hiển thị hình ảnh từ camera giám sát con phố Đức Minh.
Mộc Quy Phàm nhìn màn hình giám sát, mặt lạnh tanh.
Bạch San San còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thuận miệng hỏi: “Em còn chưa biết tên của anh!”
Thấy Mộc Quy Phàm không để ý đến mình, cô ta lại nhìn Túc Bảo với vẻ mặt hòa ái dễ gần: “Bạn nhỏ, con tên gì! Đây là chó của con à?”
Túc Bảo: “…” (cố gắng học theo phong cách lạnh lùng của ba bé… nhưng bé dễ thương quá, không học được…)
Hai ba con đều không trả lời, Bạch San San cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cô ta nhìn con chó hoang bên cạnh: “Con chó nhà anh làm sao thế? Nó đi đâu chơi mà bẩn quá, nhưng vẫn rất đáng yêu.”
Vừa nói cô ta vừa đưa tay ra, liều mình chạm vào con chó hoang——
Tay của Mộc Quy Phàm đang đặt lên đầu con chó, chỉ cần cô ta vô tình chạm vào…
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm tới tay Mộc Quy Phàm thì anh bỗng lạnh lùng nói: “Cô không cần tay nữa thì tôi có thể chặt nó giúp cô.”
Bạch San San: “…”
Tay cô ta dừng lại nửa chừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Tôi, tôi chỉ muốn vuốt ve con chó…”
Trực tiếp rút tay lại quá xấu hổ nên Bạch San San lại sờ vào lưng con chó.
Không ngờ con chó hoang nhìn có vẻ ngoan ngoãn rụt rè lại bất ngờ quay lại cắn vào mu bàn tay cô ta!
Tuy con chó hoang không dám hét lên, nhưng nó vẫn nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm vào cô gái như biết cô ta không phải người tốt.
Bạch San San hét lên: “A…”
Tiếng hét này khiến người khác phải nhìn lại.
Bạch San San bật khóc” “Ôi ~ đau quá… chảy máu…”
Túc Bảo nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc, lẩm bẩm nói: “Hình như đầu óc dì này không sáng suốt cho lắm.”
Mộc Quy Phàm cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống và liếc nhìn con chó.
“Lát nữa sẽ đưa đi tiêm.”
Bạch San San vui mừng khôn xiết, giả vờ dè dặt: “À… Thực ra không cần đâu, tôi không sao đâu. Trên đường tôi hay gặp chó hoang mà, có lúc cứu chúng còn bị trầy xước…”
Túc Bảo nhịn không được nói: “Dì, ba con đang nói chuyện với con chó, không phải nói với dì!”
Mộc Quy Phàm hơi cong môi, xoa đầu con chó, nói: “Đừng tùy tiện cắn người, biết không, tiêm phòng cho chó rất phiền phức.”
Bạch San San: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...