Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Bà ta cũng nhớ tới lời của Mộc Quy Phàm, làm người không quá thật thà nên chỉ đưa cho gia đình đó một triệu, nói dối rằng đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà ta…
Bà ta không thể đảm bảo mọi người sẽ làm gì khi đối mặt với khối tài sản khổng lồ, vì vậy bà ta chỉ có thể quyết định giấu giếm chuyện này.
Hơn mười triệu còn lại bà ta quyên góp hơn một nữa xem như cầu phúc cho con trai.
Nửa còn lại bà ta mở một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ và gửi tiền, để lại di chúc thừa kế số tiền đó cho con trai nhưng với điều kiện là sau khi nó thành niên thì mới được thừa kế.
Khi đứa trẻ lớn lên, việc nó quyết định thế nào sẽ là việc của nó.
Bà Phạm cảm thấy mọi chấp niệm và nhiệm vụ của mình đã được hoàn thành… Cuối cùng bà ta cũng có thể xuống dưới suối vàng đi tìm chồng và giải thích với ba mẹ chồng rồi.
Chỉ là sinh ly tử biệt giống như một con dao cắt vào lòng đứa trẻ, nó chỉ có thể tự mình vượt qua.
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Sau khi ba con Túc Bảo rời khỏi nhà họ Phạm, trên đường về, họ bất ngờ nhìn thấy một con chó nằm cạnh một con chó khác ở bên đường, nó nằm yên lặng nhưng mắt lại ươn ướt.
Con chó nằm trên mặt đất thất khiếu đều đang chảy máu, cơ thể cứng ngắc.
Túc Bảo sửng sốt, vội vàng chỉ vào ven đường: “Ba, dừng xe…”
Sau khi xuống xe, Túc Bảo nhanh chóng chạy tới, nhưng lúc này đã có người nhanh hơn bọn họ.
Một thanh niên cầm điện thoại di động đi về phía hai con chó và nói: “Tôi đang trên đường đi mua đồ ăn về, đoán xem tôi đã tìm thấy gì…”
Anh ta dường như cảm thấy mình nói như vậy không ổn nên lập tức dừng lại và lùi về phía sau.
Lần này anh ta cầm điện thoại chạy lon ton về phía con chó, lo lắng nói: “Tôi vừa mua đồ ăn xong đang trên đường về thì chợt nhận ra ở đây có gì đó không ổn.”
Anh ta thở hổn hển, như thể chạy rất mệt, cuối cùng dừng lại trước mặt con chó: “Cái này… trời ơi… Chuyện này quá…”
Anh ta dường như không thể nói nên lời nữa, máy ảnh bắt đầu rung chuyển.
Túc Bảo sửng sốt hồi lâu, sở dĩ bé không bước tới là vì trên đầu người đàn ông này có một con ác quỷ…
Khi con chó cuối cùng cũng thấy có người đến, nó quay về phía người đàn ông vẫy đuôi đầy hy vọng, thận trọng nhìn người vừa tới với ánh mắt đáng thương như đang cầu xin điều gì đó…
Con chó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót từ người đàn ông đến gần nó, người đàn ông đang cầm điện thoại di động, giọng nói bất lực.
“Làm sao bây giờ… Đừng nhìn tôi như vậy, nếu cứ nhìn tôi như vậy…”
Anh ta dường như không biết phải làm gì, ngồi xổm bên cạnh con chó, vẻ mặt không biểu cảm nhưng lại nói những lời rất đau lòng.
“Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi thấy khó xử lắm… Tôi thực sự không thể đưa em về được, nhà tôi đã có một con chó rồi…”
“Chó nhà tôi cũng bị do tôi nhặt về, em nó quá nhạy cảm và không chấp nhận những con chó khác, tôi không thể mang em về nữa.”
Người đàn ông mải mê biểu diễn đến mức không chú ý đến Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đang đứng cách đó không xa.
Cuối cùng anh ta thở dài nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp em chôn cất bạn đồng hành của em thôi… Đây là việc duy nhất tôi có thể làm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...