Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
“Tôi đang nói sao đột nhiên có người dám gây sự với tôi. Chị dâu, chị định liên thủ với tên gian phu này để giết chết người em chồng này sao?”
“Chậc, đã có con với nhau rồi à, còn có hẳn hai đứa? Tính xem nào, anh trai tôi đã chết cách đây năm sáu năm, chị dâu, có phải sau khi anh trai tôi qua đời chị liền quan hệ với tên này không?”
Anh ta mắng gian phu các kiểu rồi ngồi xuống ghế sofa như đại gia, thậm chí còn gác chân trực tiếp lên bàn cà phê.
Bà Phạm tức giận đến mức lại ho dữ dội.
“Chú… ăn nói cho cẩn thận!” Bà Phạm thở hổn hển mắng.
Người đàn ông này là Phùng Bình- em chồng của bà Phạm.
Phùng Bình cười, nói với giọng điệu kỳ quái: “Chị dâu ngày thường luôn ra vẻ đứng đắn, nào ngờ sau lưng lại lẳng lơ thế này.”
Mộc Quy Phàm cau mày và không thể nghe thêm nữa.
Anh vốn không nên can thiệp vào chuyện gia đình của người khác.
Nhưng bảo bối của anh đang ở đây.
Bảo bối của anh mới bốn tuổi, nói những lời này trước mặt bé chẳng phải sẽ làm tổn thương những mầm non tương lai của tổ quốc ư?
Tất nhiên, anh không thể khoanh tay đứng nhìn kẻ khác chà đạp tâm hồn ngây thơ của mầm non tương lai được.
Mộc Quy Phàm giơ chân đá Phùng Bình ra khỏi ghế sofa.
Phùng Bình ngã xuống đất, đốt sống lưng của anh ta kêu khực một tiếng, anh ta đau đớn trừng mắt giận dữ: “Mày!”
Mộc Quy Phàm bình tĩnh nói: “Cái gì, muốn ăn cơm tù à? Tôi có thể đưa anh vào mà không thu phí.”
Vừa nói, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng: “Tôi không quan tâm đến tranh chấp của nhà anh, nhưng anh hãy giữ cái miệng cho sạch sẽ.”
“Nếu anh chọc giận tôi, đừng nói làm hỏng cửa xe, đến đầu anh tôi cũng dỡ khỏi người luôn đấy.”
Phùng Bình: “…”
Không biết vì sao, anh ta vô thức rùng mình, phát hiện ra sự sợ hãi của mình, anh ta thẹn quá hóa giận mắng: “Loại chó nghèo lái một chiếc xe tồi tàn có giá dưới một triệu mà dám uy hiếp ông nội mày hả?”
“Mày hao tâm tổn trí dụ dỗ một góa phụ, làm chó chui gầm trại có thích không?” Phùng Bình mỉa mai nói: “Đã thế còn mang theo con gái đi xin ăn, mày sợ con gái mày không học được cách dụ dỗ đàn ông hả? Tao có một người bạn giàu thích thể loại như con gái mày, thế nào? Tao giúp mày đưa con gái mày tới đó nhé! Cha truyền con nối mà lại!”
Sắc mặt Mộc Quy Phàm lập tức tối sầm.
Phùng Bình không biết rằng tai họa sắp ập đến, thấy lời nói của mình kích thích Mộc Quy Phàm, anh ta cảm thấy vô cùng thành công nên cười to: “Ôi ôi, lại còn tức giận nữa cơ đấy, loại đàn ông bám váy góa phụ mà dám dọa tháo đầu tao xuống, đến đây làm thử xem nào!”
Mặt Phùng Bình lộ vẻ mỉa mai, anh ta vươn cổ sáp tới gần Mộc Quy Phàm…
Mộc Quy Phàm lạnh lùng xoay cổ tay rồi dùng một tay ấn giữ đầu Phùng Bình.
Anh khinh thường nhìn Phùng Bình, khóe miệng nhếch lên: “Đã khích bác tới mức này rồi, nếu tôi còn không đánh anh thì tôi mới là người bất lịch sự.”
Phùng Bình cười ha ha, vừa toan nói ‘Mày cũng giỏi làm bộ ngàu đấy nhỉ’
Thì giây tiếp theo, tiếng rắc vang lên!
Đầu của Phùng Bình bị vặn chín mươi độ, cơ thể anh ta cứng đờ rồi ngã nhào, đập mạnh xuống sàn nhà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...