Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Lúc này, một thuộc hạ chạy tới nhỏ giọng nói: “Gia chủ, gã đầu trọc đột nhiên trợn mắt trắng dã…”
Mắt trắng dã?
Mộc Quy Phàm một tay bế Túc Bảo lên, dễ dàng bế bé lên rồi đi về phía phòng tạm giam.
“Nào, đi qua xem thử chú đầu trọc kia xong thì chúng ta đi ăn kem nhé.”
Túc Bảo: “Dạ được…”
Trong căn phòng tạm giam, người đàn ông đầu trọc đang trợn trắng mắt, lăn vòng vòng trên đất như bị quỷ nhập.
Giống như có thứ gì đó đang kẹt trong cổ họng của gã.
Linh hồn đang trôi ra khỏi cơ thể, vật lộn với thứ gì đó.
Túc Bảo kêu lên: “Chú ấy đang làm gì vậy?”
Mộc Quy Phàm nói: “Ba không biết, đang diễn kịch à?”
Thuộc hạ: “Gã đã như vậy được nửa tiếng đồng hồ rồi, trông không giống như đang diễn chút nào.”
Một cấp dưới khác nói: “Cũng không chắc nữa. Nhìn rất thật nhưng làm sao chúng ta tin được.
Người đàn ông đầu trọc trên mặt đất sắp nôn ra máu.
Sao trong mắt bọn họ gã lại đang diễn kịch được, diễn bằng cả mạng sống hay gì!
Gã sắp… ực… chết…
Người đàn ông đầu trọc thực sự cho rằng mình sắp chết, bởi vì gã thực sự nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng trắng lơ lửng bên cạnh Túc Bảo!
Phải biết rằng bình thường gã không thể nhìn thấy ma, trước khi muốn nhìn thấy ma và điều khiển ma, trước tiên gã phải đốt một lá bùa để tạm thời mở thiên nhãn.
Bây giờ gã không chỉ trực tiếp nhìn thấy, còn cảm nhận được một luồng khí tức áp bức như dưới địa ngục, người đàn ông mặc áo choàng trắng này tuyệt đối không phải là một quỷ hồn bình thường…
Người đàn ông đầu trọc cảm giác như linh hồn của mình bị rút ra, mặt gã tái nhợt vì sợ hãi, chính gã là người đã dán hồn da lên người Tô Dĩnh Nhạc, gã còn không biết mình đang bị làm sao sao?
Gã đang bị dán hồn da!
Hơn nữa còn do chính tay sư phụ của gã dán!
Chẳng lẽ hôm nay gã phải thú nhận hết ở đây sao?
“Cứu…” Cổ họng của người đàn ông đầu trọc khàn đến mức không thể hét lên một lời.
Kỷ Trường cười lạnh nói: “Kẻ ác quả thật có kẻ ác trị, dán hồn da lên người khác không ngờ mình cũng sẽ bị người ta dán lại!”
Hắn giơ tay lên, hồn da sau gáy người đàn ông đầu trọc bị tách bay ra, giãy dụa giữa không trung.
Linh hồn của Trần Thương Vũ đã bị phong ấn, hồn da bị mất khống chế, hiện tại liên tục giãy dụa.
Nếu để nó chạy thoát, sau đó nó sẽ tự có ý thức riêng rồi tìm người khác để bám vào.
Trong mắt Kỷ Trường không có chút cảm xúc nào, chỉ hơi nhấc đầu ngón tay lên, một đám ngọn lửa màu xanh đậm đột nhiên bốc cháy, đốt cháy hoàn toàn hồn da.
Túc Bảo mở to mắt: “Chà! Sư phụ đẹp trai quá!”
Đây có phải là điều mà chị Hân Hân gọi là làm màu không?
Bé cũng muốn làm màu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...