Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Đang nghĩ ngợi thì âm thanh lại đổi hướng, vang lên từ phía bên phải: “Rốt cuộc mấy người là ai… Tại sao phải đối đầu với tôi!”

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, bất ngờ quay đầu lại, nhưng phía sau anh không có gì cả.

Vẻ mặt anh dần trở nên nghiêm túc.

Giọng nói của Trần Thương Vũ lại đổi hướng: “Ai là kẻ đứng sau các người? Là ai phái các người đến bắt tôi?”

Mộc Quy Phàm nín thở chỉ khẽ cử động ngón chân.

Anh hối hận vì lẽ ra không nên đưa Túc Bảo vào. Anh không ngờ rằng Trần Thương Vũ lại mạnh như vậy!

“Ông ra đây trước đi, ra đây rồi tôi sẽ nói cho ông biết ai đứng sau bọn tôi.” Mộc Quy Phàm cảnh giác nhìn bốn phía, lạnh lùng nói.

Sau đó, Túc Bảo hét lên: “Ông có giỏi thì đừng chạy để bọn tôi đến tìm ông!”


Trần Thương Vũ cười lớn và lại đổi giọng: “Tôi đã đánh giá thấp mấy người rồi! Trong ngành này vốn không có quy tắc nào cả. Mấy người đi đường dương quan, tôi qua cầu độc mộc là được rồi, thế mà mấy người cứ cắn lấy tôi không buông.”

“Nói đi, mấy người muốn gì ở tôi?”

Túc Bảo nhìn về một hướng, nói: “Đến đây!”

Trần Thương Vũ cười to rồi lại đổi hướng, “Ha ha ha… Có giỏi thì đến đây mà tìm này!”

Đây chính là Cửu Chuyển Bát Quái trận pháp mà ông ta đã nghiên cứu rất lâu!

Trần Thương Vũ thừa nhận rằng Mộc gia chủ gì gì đó này đúng thật là rất lợi hại, cũng có rất nhiều loại bùa chú.

Nhưng có nhiều bùa chú đi chăng nữa thì cũng phải dán lên mới dùng được!

Trong rừng, giọng nói của Trần Thương Vũ có thể được nghe thấy từ mọi hướng.


Mỗi tế bào trong cơ thể Mộc Quy Phàm đều phải cảnh giác, anh thấp giọng nói: “Túc Bảo, con đi ra ngoài trước đi. Người đàn ông này quá xảo quyệt, chúng ta không thể tìm được ông ta đâu.”

Anh sợ vô tình làm tổn thương cục cưng ngoan bé nhỏ nhà mình.

Túc Bảo chớp chớp mắt: “Khó tìm lắm sao?”

Bé nghĩ là ba muốn thể hiện một chút nên mới cha ba cơ hội.

Chứ việc này rất đơn giản! Giọng nói phát ra ở đâu cứ đánh vào đó là được rồi.

Không ngờ là ba không bắt được luôn đó?

Tất nhiên, với tư cách là chiếc áo khoác bông nhỏ ngoan ngoãn nhất của ba, nhất định không được làm ra mất chuyện vạch mặt làm mất mặt ba!

Túc Bảo nói: “Ba, thả con xuống trước.”

Bé vùng ra khỏi vòng tay của Mộc Quy Phàm, trong khi ba cô vẫn cúi xuống, bé chạm vào đầu ba mình như giáo viên mẫu giáo đang an ủi một đứa trẻ: “Không sao đâu ba, những người khác cũng không tìm thấy ông ta, chuyện này rất bình thường.”

Trong lòng Mộc Quy Phàm cảm thấy ấm áp, quả nhiên, chiếc áo khoác bông nhỏ của anh có thể an ủi người khác!

Vừa lúc đó Trần Thương Vũ lại đổi hướng, trong rừng vang lên giọng nói của ông ta: “Đừng lãng phí công sức nữa, không tìm được đâu. Chúng ta đàm phán một giao…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui